.
Cảm tác nhân đọc “Một lần lạc đường” của anh Nguyễn Quế Côi
Phạm Hồng Sơn
Giá gương đem phủ nhiễu điều
Nặng tình nhân nghĩa, rộng yêu giống nòi
Người ta sống ở trên đời
Miếng ăn khi đói bằng mười khi no
Lạc đường giữa bão tuyết to
Cảm lòng thơm thảo giữa cô quạnh buồn.
Quê tôi ngày trước chiến tranh
Rổ khoai sắn luộc để ăn cả ngày
Không gài chốt cửa với ai
Lỡ đường khúc sắn, củ khoai, ấm lòng...
Nơi hẻo lánh, lòng rộng thênh
Khi chen với chốn thị thành, khác đi
Văn minh tích cóp cũng vì
Giảm lần khốn khó gặp thì đổi thay...
Giữa thảo nguyên với tuyết dày
Có lều du mục sẵn bày thức ăn
Một cộng đồng đầy nhân văn
Trọng đại nghĩa, thật chứa chan tình đời
Phòng nguy khốn xảy cho người
Dẫu mình còn khó, đầy vơi mặc lòng.
Ngẫm: sinh ra giữa núi sông
Có người may, có người không, vô vàn...
Nỗ lực kiếm khi bần hàn
Khi đủ ăn ở, không ham làm giàu
“Tri túc”, nhớ đến kẻ nghèo
Khi thác xuống của chẳng theo với cùng,
Dù mình không phải sướng sung
Gặp người khốn khó sẵn lòng sẻ san
Có quả ăn: nhớ người trồng
Có nước uống: nhớ mạch nguồn chảy ra.
Huế, 11-2011
.
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét