Nhớ Sài Gòn

  

Đã khá lâu chưa đăng bài trên Một thời Mongoliađể nhớ. Mặc dù cũng đã để tâm đến viết nhưng cấu tiết chưa đến. May thay, một bạn nhắc tôi viết về Sài Gòn “nơi em sinh ra và lớn lên”. Tôi bừng tỉnh: ồ, nhiều qui luật đã được trình bày trong các tác phẩm của mình nhưng có hai qui luật là “Sài Gòn mưa nắng bất thường / Còn tôi, tôi vẫn trên đường tìm em” thì lại chưa được viết ra. Thế là lại bấm bàn phím, vừa bấm vừa thầm cảm ơn người bạn đã gợi ý. Chúc mọi người luôn vui khỏe và thành công.

Phạm Hồng Sơn.

Giữa Sài Gòn ta như đuổi bắt nhau
Mưa rồi nắng, nắng rồi mưa bất chợt
Mặt trời hồng bỗng chốc lẩn khuất
Trắng mênh mang, mưa đổ, nước xôn xao


Đường bỗng chốc đã muốn hóa thành ao
Ta tạm trú dưới mái vòm nhà cổ
Vai chạm vai bởi không còn đủ chỗ
Thổn thức nghe nhịp em thở nồng nàn

Từ trời cao chim bỗng hót râm ran
Chợt bừng tỉnh, tôi nhìn em tiếc nuối
Sài Gòn ơi, trời mưa sao tạnh vội
Để lòng tôi trống trải suốt đường về…

Trở lại Sài Gòn, mưa, nắng, tỉnh, mê
Tha thẩn bước giữa dòng người bước vội
Không nguôi nhớ người vô tình năm ấy
Em đâu đây, tôi vẫn mãi kiếm tìm.


Sài Gòn tháng 10, Huế tháng 11-2013.

Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét