Nguyễn Quế Côi
Hồi tụi mình qua còn trẻ lắm chỉ mới 18 tuổi thôi. Ra đi từ đất nước đang có chiến tranh và đói nghèo. Muôn điều còn bỡ ngỡ thế nhưng chỉ háo hức ban đầu và sau 1 năm thôi lại nhớ quê hương da diết. Bài vịnh 4 mùa của mình ra đời khi ấy cách nay đã 40 năm. Gửi các bạn cùng vui để nhớ lại 40 năm về trước.
VỊNH BỐN MÙA
Mùa này đâu có phải mùa xuân
Ông trời sao chẳng khéo xoay vần
Gió lạnh tái tê hun hút thổi
Bụi tưởng sương mù...Ối là xuân!.
Hạ
Hè ở nơi này cũng đẹp sao,
Bầu trời xanh ngắt mấy tầng cao,
Hoa, lá tranh đua khoe sắc thắm,
Ai bảo THẢO NGUYÊN chẳng đẹp nào.
Thu
Thu vàng...mà quả thật là vàng
Cỏ cây vàng rụng mỗi thu sang
Trời vàng rồi đến người vàng nốt
Cái bệnh vàng da quả là vàng.
Đông
Thảo nguyên tĩnh lặng giữa hư không
Trời xanh, tuyết trắng đến khôn cùng
Nhiệt độ trung bình âm bốn chục
Lam chiều, ngựa hí, bóng ai trông.
Nguyễn Quế Côi
0 nhận xét:
Đăng nhận xét