CỔNG TRE - Thơ Nguyễn Khôi & thơ họa của Nhã My






  CỔNG TRE
  (Tặng Lê Bình)
                   
  Lâu ngày, về với Cổng Tre
Thân thương Người đứng bên hè chờ ta
  Bóng Cau rực ánh chiều tà
Cái mùi khói bếp tỏa ra nồng nàn.
                     
  Lại về tựa gốc Ngọc Lan
Soi vào chum nước thấy ngàn mây trôi
  Kìa ai nón trắng bên trời
Đi ngang đồi Cọ để rồi bặt tăm.
                     
  Lại về ra giếng rửa chân
Ngồi lên cái bệ đá Ong mơ màng
  Kể từ xa lũy tre làng
Thực / mơ... thấm thoát mười năm não nề.
                     
  Chen chân Phố thị ...thèm về
Thênh thênh ngõ rộng, chân đê...bồi hồi
  Cổng Tre nào khác Cổng Trời (1)
Đưa ta vào XỨ CON NGƯỜI  mát xanh.

    Hạ Giáp, Hạc Trì, Phú Thọ 14-5-2015

                                     Nguyễn Khôi


-----
(1) Vào Cổng tre  trung du Phú Thọ , NK lại nhớ "Cổng trời" trên cao nguyên đá Hà Giang...

 THƠ HỌA:

BÓNG TRE
(Đáp họa và kính tặng anh Nguyễn Khôi)


Lâu rồi chẳng thấy bóng tre
Cầu ao, đường đất phủ che mát lòng
Gió đêm thổi nhẹ bên sông
Vi vu lả ngọn tre lồng bóng trăng
Mẹ già quang gánh khó khăn
Đường đê lồi lõm tháng năm ruộng đồng
Tre xanh bao bọc trường làng
Tre tàn, măng lớn thênh thang nẻo đường
 Mẹ thì một nắng hai sương
Cho con ăn học rộng đường công danh
Phận nghèo chiếc áo mong manh
Thương con non trẻ lòng thành chở che  
Chỏng tre mẹ ngủ trưa hè
Tiếng ru bên võng còn nghe thấm tình
'' Ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắt lẻo gập ghình khó đi…’’
Con qua đã mấy trường thi
Trường đời may mắn mẹ thì gian lao
Chiều nay tiếng gió xôn xao
Xa quê chợt nhớ  hàng rào tre xanh
Tiếng gà còn gáy tàn canh?
Bóng tre còn có phủ quanh quê nghèo…?

                                        NHÃ MY
   
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét