Nhớ về những chòm rau dại

Phạm Hồng Sơn


Được hỏi thơ anh sao có chòm rau muối,
Anh muốn đưa em về lại tuổi thanh xuân
Những mùa hè Mông Cổ mướt lá xanh,
Những mùa thu lá vàng rơi lả tả,



Và những mùa đông, những mùa dài hơn cả
Cây đứng trụi trơ khi lá đã lìa cành,
Những bước đường tê cóng cả tay, chân
Tai, mũi... buốt, tưởng chừng như rơi rũ.

Rau quả mùa hè thu, giờ không còn nữa
Sau mùa đông dài, rồi mùa bụi cát bay
Không phải là “mùa xuân” trong mắt trẻ thơ ngây
Mà “mùa xuân” mắt người đau, nhắm tít.

Bỗng một ngày chồi non bừng mở mắt
Rồi màu xanh dần lấp đất đen
Từ đất màu ướt tuyết đã mọc lên
Những mã đề, ngãi xanh và rau muối.

Khi trong cửa hàng rau còn ít hàng sau cuối
Nhợt nhạt cải bắp: chút nõn bóc dần,
Thì mã đề, rau muối và ngãi xanh
Mang lại cho các anh niềm hạnh phúc.

Cũng mau qua, tưởng chừng như bỗng chốc
Khi trên hàng cây: hoa nở trắng cành
Cũng là khi hồi phục sức thanh xuân,
Hết mùa rau ngãi xanh, mã đề và rau muối.

Anh muốn đưa em về nơi chốn ấy
Vào cuối mùa xuân, hết gió bụi ngập trời
Khi những thuốc thần hồi sức tuổi đôi mươi
Phơi màu xanh cùng trời xanh và nắng ấm.

Nơi thảo nguyên
Một thời vất vả,
Cùng những chòm rau dại
Các anh đã đi qua
Những ngày đông lạnh giá.

.
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét