Phạm Hồng Sơn
(Tặng những người bạn nhân đọc “Những hòn vọng phu” của Nguyễn Quế Côi. Một thuở, ước muốn thì ai cũng như ai, nhưng chỉ ít người có được thêm trong đời “chút thi vị” là nhờ được “quí nhân phù trợ”, có khi chỉ là một chú kiến càng vô tình)
Ai viết mới về những “Hòn Vọng Phu”
Cho những người chờ “người xưa” trở lại...
Nhớ Mông Cổ xa xôi
Một hè, chiều sau cuối
Tháng Tám, mây thản nhiên trôi
Họ bước sóng đôi
Đường công viên lấp loáng đầy hoa nắng
Bên những hàng bạch dương phô thân màu trắng
Mấy khóm tường vi khoe quả đỏ lập lòe.
Chân bước đã tê
Chọn ghế cùng ngồi
Bên nhau, mặc thời gian trôi
Hai người như còn xa cách
Anh và em hai người chân thật
Lo tổn thương nhau sẽ mất dịp ngồi kề.
Chú kiến càng từ đâu dưới đuôi tóc lòa xòa
Mân mê mãi cổ trắng ngần, tự tin quá
Kiến càng ơi, mi bạo gan quá thể
Chiếm riêng mình, chẳng biết nể gì ai.
Bắt giúp kiến càng, vụng quá những ngón tay
Không gian mở không chỉ đuôi mái tóc...
Kiến càng thoát đi như trong phút chốc
Để lại mình ta day dứt một đời.
Đong đưa trước gió, sắp rơi
Lá hình tim đỏ, chơi vơi nỗi niềm...
Núi cao gió gọt mà nên
Vọng Phu mãi đứng ngóng miền khơi xa
Kiến càng đã đốt lòng ta
Biết chăng “người cũ”, ruột rà nơi đây.
8-2012.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét