Hồi tôi còn bé, thấy vùng nông thôn quê mình nhiều chim chóc lắm. Ruộng đồng rộng, nhà cửa thưa thớt, vườn tược nhiều cây, đám chim tha hồ bay lượn, làm tổ, sinh con. Cánh đồng chùa hoặc xóm bến đầy chim cu gáy, chim cuốc, sáo sậu, cò, diều hâu, chim cắt, chim cú, còn vườn thì vô thiên khênh chào mào, chích chòe, chèo bẻo. Cứ tầm nhập nhoạng là thấy cả đàn dài chim vạc kéo nhau đi kiếm ăn, mờ sáng lại bay về. Lạ ở chỗ thứ chim này chỉ kiếm ăn ban đêm, vừa xếp hàng bay vừa kêu vạc vạc nghe ai oán lắm.
Trong đám quần điểu đó, bọn trẻ con ghét nhất lũ diều hâu. Chúng còn có tên là tí hâu. Đám nay bay không biết mỏi, suốt ngày lượn lờ trên trời soi mói dưới đất. Nhà nào có đàn gà con thả ra vườn ra đồng nhặt nhạnh thức ăn thế nào cũng bị bọn tí hâu rình mò. Gà mái mẹ chỉ sểnh ra là lũ tí hâu nhanh như chớp lao vụt xuống thò chân quặp lấy gà con rồi vút lên. Nếu gà mẹ cảnh giác vừa tìm mồi vừa trông con thì còn kịp kêu đàn con lại núp dưới cánh, không là thua, mất con như chơi. Ông Uy anh tôi có lần ra đập nương ở cánh bến gặp ngay con tí hâu tha gà con, chẳng biết hò la thế nào mà nó hoảng hốt, sợ quá đánh rơi cả gà. Con gà nhiếp rơi trúng luống khoai may không chết, anh tôi đem về khoe, chả biết gà nhà nào mà trả nên nuôi nó, lớn như thổi. Thấy bảo những con gà thoát nạn như vậy thường lớn rất nhanh.
Bọn trẻ hồi ấy đứa nào cũng thuộc bài đồng dao này: "Tí hâu mày lượn cho tròn/Sáng mai tao gả gà con cho mày/Gà con tao để tao nuôi/Tao gả con chó cụt đuôi cho mày/Con chó tao để tao nuôi/Tao gả ông cụ tám mươi cho mày". Bọn tí hâu mà xơi ông cụ tám mươi thì còn nước non gì, kể ra đám người khôn thật.
Nguyễn Thông
Nguyễn Thông
0 nhận xét:
Đăng nhận xét