Nhạc sĩ Trần Minh Phi có một dạo tôi gặp hằng ngày, chỉ đơn giản là anh ấy cùng làm cơ quan báo Thanh Niên. Không chơi với nhau nhưng nhìn nhau bao giờ cũng gật đầu chào. Tóc đuôi sam vung vẩy đủ thể hiện sự khác biệt. Nhạc của Phi được giới trẻ thích, bởi nó chả giống ai. Phi là người đẫm chất văn nghệ nhưng rất cá tính, không phải gặp ai cũng kết bạn. Tôi thích kiểu người như vậy. Và đó là người thẳng thắn, độc lập, nhiều ý kiến sắc sảo, không chấp nhận sự đê hèn, càng về sau tôi càng thích.
Bài thơ sau đây anh ấy mới viết, tải trên Facebook, tôi thích nên copy vào đây. Nó có tên:
Thơ hối hận
TRẦN MINH PHI
 Xưa tôi bạn bè đông đúc
 Ra đường là gặp bạn gặp bè
 Đông đến nỗi chẳng biết ai bè ai bạn
 Bạn văn nghệ đông như cỏ ngoài đồng
 Bạn nhậu đông như quân Nguyên
 Nhưng từ khi tôi không đeo mặt nạ
 Không dùng lời mật ngọt để say sưa
 Không đãi bôi bạn văn với bạn nhạc
 Không nịnh nhau giữa đám chiến hữu bầy hầy rượu bia
 Rồi nói xấu lũ chúng nó không bè cánh với mình
 Bạn của tôi rơi rụng như lá mùa thu
 Bè của tôi đìu hiu quán vắng
 Tôi cô đơn nhưng lòng tôi thanh thản
 Tôi cô độc nhưng trái tim tôi hết ác độc
 Tôi thấy sợ, thấy tởm, thấy kinh những năm tháng đó
 Đám văn nghệ khề khà rượu bia
 Khen nhạc nhau khen thơ rồi tâng bốc
 Sau ly rượu mời hay sau cuộc truy hoan
 Thằng nào cũng cho mình vĩ đại
 Ông cũng thế, chúng ta là thế
 Còn chúng nó thế nọ , thế kia
 Vứt!!!
 Những tâm hồn , rượu thịt và gái gú
 Cố mà rặn nhạc và rặn thơ
 Đế đãi bôi, để tự sướng và phong danh 
 Thì cái làng văn nghệ này nhợt nhạt
 Nhân cách nghệ sĩ thành nhân cách tà ma.
T.M.P 
- Blogger Comment
 
- Facebook Comment
 
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
                            (
                            Atom
                            )
                          
0 nhận xét:
Đăng nhận xét