Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là chạm "giờ tận thế". Hì hì.
Tuy chiều đã muộn nhưng nắng vẫn vàng óng, trời vẫn xanh ngắt thế kia, thấy yêu đời quá, chả thích tận thế chút nào.
Tự hỏi, trong số những người ngước lên không gian xanh ngắt khua khoắng tìm tòi như mình, rồi không phát hiện ra bất cứ cái hành tinh lạc đàn nào lao mải miết về trái đất, liệu nghĩ gì nhỉ. Nhưng mình quả quyết rằng sẽ có người thất vọng. Ngay cả suy nghĩ về sống chết cũng không thể đòi phải giống nhau.
Bữa qua, xem báo thấy có bác nhà khoa học giả nhời nước đôi, rằng ngày mai 21.12 không thể là hạn cuối cùng của trái đất, nhưng sẽ có ngày tận thế, khoảng 5 tỉ năm nữa, nghe vậy mình cứ lo lo. Liệu mình có nghĩ quá xa không.
Con gái mình thấy mẹ sai đi mua đèn cầy, nó cười nhưng vẫn sang tiệm tạp hóa ôm về một bọc. Nó kể một đứa bạn cùng lớp than thở chả biết có tận thế hay không, để còn ôn thi học kỳ. Té ra chúng rất thực tế.
Ngày mai "tận thế" mà tối nay vẫn phải đi làm. Không biết sản phẩm mà mình có góp chút ít công sức làm ra sáng mai có còn ai mua, ai đọc.
Liệu có anh cu chị cu nào định khai ra những bí mật của đời mình không nhỉ. Tận thế thì còn quái gì phải giấu nữa, cứ bạch hóa tuốt tuồn tuột cho tâm hồn nhẹ nhõm. Chợt nhớ khoảng hai chục năm trước đọc một cái truyện ngắn của anh cu Nguyễn Huy Thiệp về sự sám hối này, cười nắc nẻ.
Đùa vậy thôi, "cuộc sống ơi, ta mến yêu người", điều rõ nhất là bụi lan đất nhà mình giồng trên ban công, mấy củ lan hồng tháng nào cũng đâm bông nhưng riêng củ lan đỏ cứ đúng một năm mới chịu tòi hoa một lần. Và nó đón ngày tận thế bằng bông hoa đẹp ngời ngời, tươi tắn lắm.
20.12.2012
Nguyễn Thông
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét