Lời chủ trang:
Mới đầu giờ làm việc, phó thủ trưởng cũ của tôi (mà chúng tôi quen gọi một cách dễ thương là Cách mạng) hỏi mi đã đọc bài thơ của Thanh Thảo chưa. Tôi rằng em chưa đọc hết, mới chỉ biết mấy câu trích trên mạng. Anh bảo đọc đi, hay lắm, Thanh Thảo viết hay lắm. Ai nói vậy có thể tôi chưa tin nhưng Cách mạng đã nhận xét thế thì tôi tin ngay. Và chính xác.
Thanh Thảo nhà thơ thì đương nhiên sản phẩm là thơ. Nhưng sao tôi nghĩ anh đang khóc. Mỗi giọt nước mắt rơi xuống tụ hình thành con chữ. Tiếng thơ như tiếng khóc. Buồn, uất hận, hy vọng và tuyệt vọng, cố lý trí nhưng lòng vẫn não nề. Hình như thơ Thanh Thảo không mấy khi vấp phải trường hợp này. Tôi hình dung anh đang làm một việc gì đấy chợt bỏ dở nhảy ngay vào bàn viết. Tâm hồn thôi thúc, không thể chậm trễ. Tôi nhớ ngày xưa đọc Dấu chân qua trảng cỏ của anh mà xúc động mà hăng hái lắm, những câu thơ chỉ đọc một lần chả thể nào quên được, như "chiếc bồng con có những gì/mà đi cuối đất mà đi cùng trời"... Đó là dấu ấn thời đại. Bây giờ cũng dấu ấn thời đại. Tôi tin chắc trong niên biểu nền văn học nước nhà, thi sĩ Thanh Thảo sẽ được ghi bằng những dòng đậm nét.
Cái con người nhỏ thó, tập tễnh chân (anh bị thương hồi chiến tranh) ấy tôi đã gặp nhiều lần nhưng lần này dù chỉ gặp qua chữ càng thấy đáng yêu hơn.
Xin cám ơn anh, Thanh Thảo, nhà thơ nhân dân.
10.12.2012
Nguyễn Thông
Tôi muốn và không muốn tin
THANH THẢO
tôi không tin Trung Quốc lưỡi bò và chính quyền Việt Nam là một
nhưng các bạn an ninh, có gì như ép buộc
tôi tin, rằng các bạn đông hơn người biểu tình
nếu người biểu tình hô chống lưỡi bò, thì các bạn hô chống lưỡi gì?
nếu có ngày Trung Quốc xâm lược Việt Nam, các bạn chạy đi đâu?
hay lúc ấy mới biểu tình chống Trung Quốc cùng những người hôm nay các bạn bắt?
như thế có muộn không?
tôi vẫn tin đây là kế sách, thậm chí là diệu kế của nhà nước mình
mang ra lừa Trung Quốc
mình giả vờ hảo hảo, giả vờ bắt bớ dân mình biểu tình
giả vờ mười sáu chữ vàng bốn chữ bạc xinh xinh
giả vờ theo Trung Quốc
giả vờ mang đất mình biển mình ra mê hoặc
cho nó tin
nhưng liệu Trung Quốc có tin mình?
hay nó lại cười cười rồi… cắt cáp (!?)
và khi Trung Quốc tin mình, là khi mình nhẵn túi
đếch còn gì chỉ còn nô lệ
lúc bấy giờ có “bỗng dưng muốn khóc” cũng không thể
tôi cứ muốn tin đây chỉ là trò giả vờ
để lừa người nhẹ dạ
nhưng ai lừa ai bây giờ
và cuối cùng, ai hưởng lợi?
tôi lại không muốn tin đây là sự thật
có những kẻ đang tâm bán tất
cổ phiếu và Tổ quốc
hàng nhái và lòng yêu nước cuội
không nhãn mác nhưng ai cũng rõ
là hàng Tàu
có nhiều điều
tôi muốn và không muốn tin
khi nhìn người Việt mình bị chia rẽ vì Trung Quốc
9.12.2012
Thanh Thảo
Thanh Thảo
0 nhận xét:
Đăng nhận xét