KHÔNG ĐỀ
Chim nhảy nhót trong lồng
Hót từng hồi lanh lảnh
Ôi mê hoặc giam cầm
Chim quên mình có cánh.
PHÙNG QUÁN
Ông bị treo bút mấy chục năm
Nỗi sợ hãi bị liên lụy mấy chục năm
Người đến thăm ông ban đêm
Người qua ngõ liếc vào nhà ông, bước vội…
Thôi, cũng mừng cho ông
Mừng cho các tác phẩm của ông
Ông cùng các nhân vật đã già nua của mình
Bước ra từ quạnh hiu, mốc meo, quên lãng…
Mừng cho các tác phẩm của ông
Ông cùng các nhân vật đã già nua của mình
Bước ra từ quạnh hiu, mốc meo, quên lãng…
Ông đi rồi, vĩnh viễn
Bao bài viết ngợi ca, đồng cảm, chia sẻ với ông
Cả điếu văn
Những dòng thấm nước mắt.
Bao bài viết ngợi ca, đồng cảm, chia sẻ với ông
Cả điếu văn
Những dòng thấm nước mắt.
Có những giọt nước mắt vai diễn.
NGUYỄN KHẢI
Suốt cuộc đời
Ông đã sống và viết bằng con người khác
Sắp từ giã cõi đời
Ông quyết được sống bằng con người thực của mình
Dù ngắn ngủi, đớn đau, tủi nhục…
Sân khấu cuộc đời
Mọi phấn son sẽ lả tả xuống chân
Ông Đi tìm cái đã mất
Có ý nghĩa gì hàng nghìn hàng vạn trang viết?
Mọi phấn son sẽ lả tả xuống chân
Ông Đi tìm cái đã mất
Có ý nghĩa gì hàng nghìn hàng vạn trang viết?
Ông đã được chết
Bằng con người thực của mình
Con người văn chương mặc cho đời phán xét
Thân phận và ngòi bút
Trớ trêu…
Bằng con người thực của mình
Con người văn chương mặc cho đời phán xét
Thân phận và ngòi bút
Trớ trêu…
TRANG THẾ HY
Kính tặng nhà văn Trang Thế Hy
Kính tặng nhà văn Trang Thế Hy
Ông là Người bào chế thuốc giảm đau(*) cho bạn đọc của mình
Cho cô gái điếm một hôm bất chợt thèm nghe đọc thơ
Cho Bà mẹ già và thúng khổ qua
Cho Một thiếu nữ không đáng kể …
Cho cô gái điếm một hôm bất chợt thèm nghe đọc thơ
Cho Bà mẹ già và thúng khổ qua
Cho Một thiếu nữ không đáng kể …
Dọc hành trình văn chương
Ông cúi xuống những thân phận nghèo hèn
Lắng nghe
Tiếng khóc và tiếng hát
Cùng các nhân vật của mình phiêu dạt
Tóc ông bạc gió sương…
Ông cúi xuống những thân phận nghèo hèn
Lắng nghe
Tiếng khóc và tiếng hát
Cùng các nhân vật của mình phiêu dạt
Tóc ông bạc gió sương…
Giã từ ồn ào phố thị văn chương
Ông trở về căn nhà xưa ven dòng kênh
Nghe trái dừa khô rụng trong vườn đêm, buồn như sám hối
Trước nỗi đau cuộc đời
Ông như thấy mình có lỗi.
Ông trở về căn nhà xưa ven dòng kênh
Nghe trái dừa khô rụng trong vườn đêm, buồn như sám hối
Trước nỗi đau cuộc đời
Ông như thấy mình có lỗi.
“…Không yêu hoặc chưa kịp yêu thì đừng giả vờ yêu
Đừng làm cho những độc giả lỡ yêu mình rồi, thất vọng…”
Những trang viết của ông
Không có niềm vui và nỗi buồn nào sang trọng.
Đừng làm cho những độc giả lỡ yêu mình rồi, thất vọng…”
Những trang viết của ông
Không có niềm vui và nỗi buồn nào sang trọng.
Tám mươi tư tuổi rồi
Ông vẫn còn Nợ nước mắt.
Ông vẫn còn Nợ nước mắt.
Sài Gòn, 15.7.2008
SÁM HỐI THI CA
Anh làm một cuộc tắm rửa bằng sám hối thi ca
Để sạch sẽ trước khi nhắm mắt
Nhưng sám hối thi ca không phải là nước
Ngày tiễn đưa ngọn gió trở cờ…
Sài Gòn 6.2013
V.D.C
0 nhận xét:
Đăng nhận xét