Màu của nỗi nhớ...

Với nàng, nỗi nhớ nhung là một sợi chỉ mảnh, có thể đứt bất cứ lúc nào, cũng có thể thít chặt vào tim đến nhói...

1. Nàng là người chưa bao giờ tin vào phép lạ, cuộc sống của nàng đôi lúc phẩy sắc hồng nhưng đa phần là màu của thực tế, những gam màu trộn lẫn, không rõ ràng sắc nét, lúc nào cũng như là cuộc sống. Mà cuộc sống thì có bao giờ đơn sắc đâu…
 
Nàng quyết tâm dứt tình với anh, chọn cách xa anh để không phải mong nhớ, chờ đợi. Những đau đáu nhớ thương cứ hiện về mỗi đêm càng làm cho nàng quyết tâm quên được anh nhanh hơn. 
 
Tình yêu với anh thuở ấy đẹp như màu nắng, nhuộm đôi má nàng đỏ hây hây, làm cho con tim nàng bồng bềnh như thể lướt trên những vầng mây xốp trắng. Nàng còn nhớ, nhớ rất rõ và đóng khung tranh kỷ niệm về thời yêu đương ngả màu thời gian ấy. Nhưng anh chọn cách rời xa nàng, giống như cách anh không bắt nàng phải chờ đợi, chỉ đơn thuần là một câu nói chia tay, ngắn gọn, nhiều cảm xúc nhưng không hề có một giọt nước mắt, của cả nàng và của anh.
 
- Mình chia tay em nhé!
 
- Vâng, nếu đó là điều mà anh muốn.
 
- Đó là điều tốt nhất anh có thể làm cho em.
 
- Vậy thì… mình chia tay.
 
Cái không gian đặc quánh sự chia ly, cái không gian nhỏ bé ngột ngạt trong một quán café lạ lẫm. Chẳng hiểu sao, bất giác nàng thấy nhẹ tênh. Cảm xúc của nàng thậm chí còn vi vu nơi đâu đó chưa chịu về. Cho đến khi anh đứng lên đi khỏi, nàng ngồi lại một mình ở quán, lúc bấy giờ, nàng mới bắt đầu thấy nỗi đau dần lan tỏa, và nước mắt cũng làm ấm hai bờ mi. Nàng nhớ rất rõ, khoảnh khắc nàng yếu đuối nhất không phải là lúc chấp nhận lời chia tay, mà là lúc nhìn anh đi khuất…
 
2. Cuộc sống của nàng sau khi chia tay mối tình đầu chẳng có gì nhiều khác biệt, ngoài việc nhớ đến anh. Nỗi nhớ anh trước khi chia tay nó khác lắm, nó lạ lẫm lắm, nó dường như là một thủ tục mà mỗi khi mở mắt dậy và trước khi nhắm mắt đi ngủ đều thấy nhớ, đều mong ngóng, đều cảm thấy vui khi nhận ra rằng anh cũng đang nhớ đến nàng hệt như vậy. Nhưng sau khi chia tay thì khác, nàng biết có một người không thuộc về nàng nữa, không còn nhớ về nàng để bận tâm trăn trở, con người đó cũng dường như trở nên xa lạ, nàng tự nhủ, mình cứ nhớ vu vơ, rồi sẽ hết cái khoảng vu vơ ấy nhanh thôi.
 
Vậy mà nàng sai nhiều quá. Cái khoảng vu vơ của nàng kéo dài đến tận hai năm sau kể từ lúc anh đi. Anh dường như biến mất khỏi thành phố mà nàng đang sống. Anh đang tồn tại, nàng biết rõ điều đó, chỉ có điều, anh tồn tại như một người vô hình trong cuộc sống của nàng. Anh ở nơi nào đó mơ hồ lắm, làm việc gì đó mơ hồ lắm, và anh chẳng phải là anh của những ngày yêu nhau…
 
Nàng vẫn phải chật vật với nỗi nhớ anh mỗi khi đêm về. Đã có những lúc nàng thấy gối mình ướt đẫm và giật mình tỉnh giấc mới nhận ra một giấc mơ qua có bóng anh ở đó. Nàng tự hỏi anh có sức mạnh gì khiến cho nàng không thể dứt ra, mặc dù chẳng còn tồn tại trong cuộc sống của nàng, vẫn cứ đeo bám trong những giấc mơ. Nàng bất giác sợ…
 
3. Cuộc sống của nàng những ngày gần đây có đôi chút khác biệt, chẳng hiểu vì vô tình hay cố ý, mẹ nàng vẫn hay dắt nàng đến những buổi đi ăn với bạn của mẹ, và bao giờ cũng sẽ có một anh chàng hoặc trạc tuổi, hoặc hơn nàng vài tuổi, rồi thể nào nàng cũng được giới thiệu với người ta, sau đó, người lớn đi công chuyện, nàng và anh chàng kia ngồi tán gẫu với nhau.
 
Nàng biết, mẹ nàng bắt đầu để ý đến chuyện chọn con rể. Trong mắt mẹ nàng, nàng đã là thiếu nữ đến tuổi lấy chồng. Nàng bỗng dưng thấy sợ, thấy xấu hổ. Sợ vì nàng biết mình chưa đủ can đảm để bước vào một mối quan hệ nghiêm túc mới, nàng lại xấu hổ vì mình cũng chẳng phải đứa ế ẩm gì cho cam, xong suốt ngày bị lôi đi “coi mắt” một cách bất đắc dĩ.
 
Nàng từng thẳng thắn nói chuyện với mẹ, nhưng mẹ nàng là một người rất khéo. Mẹ đánh vào tâm lý và phủ đầu luôn với cô con gái rằng việc có người yêu, ra mắt bạn trai và gả chồng hẳn là chuyện một đời, nếu nàng không lo lắng cho cẩn thận, cuộc sống sau này của nàng sẽ không chỉ khổ sở cho riêng nàng, mà còn làm mẹ trở nên lo lắng. 
 
Vậy là nàng tiếp tục có một cơ số buổi xem mặt khác, nhưng chưa một ai khiến nàng để tâm. Nàng biết, bản thân nàng chưa muốn người khác chạm được vào trái tim mình. Nơi đó vẫn án ngữ một người, một người mà ngoài mặt nàng tỏ ra chẳng còn quan tâm nữa, một người mà nàng đã bảo dứt khoát sẽ quên được, nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại.
 
Màu của nỗi nhớ 2
 
4. Vẫn là một ngày trời mây u ám, vẫn là một cuộc hẹn hò bất đắc dĩ. Lần này chỉ có nàng và đối phương, nàng muốn trốn đi để mặc mọi chuyện ra sao thì ra. Nhưng nàng sẽ cảm thấy áy náy với mẹ, áy náy với một người mình chưa quen. Dẫu sao bất lịch sự cũng không phải là phong cách của nàng. Hơn nữa, nàng muốn người ta “ngán” mình không phải vì mình cố tình tỏ ra như thế, mà kể cả khi mình không hề cố ý, người ta cũng sẽ tự khắc thấy “ngán” mới thôi.
 
Anh chàng xuất hiện, dường như khác hẳn với những người khác nàng từng gặp. Không đặt nàng lên cao quá, cũng chẳng tự hạ mình thấp quá, anh chàng là kiểu người biết cuốn người khác vào câu chuyện của mình, rất tự nhiên, rất thành thật, cũng lại rất điềm đạm và hóm hỉnh. Tuy vậy, nàng cũng không có nhiều ấn tượng cho lắm, cho đến khi anh ta nói về những cuộc chia ly…
 
- Em có nghĩ, trong những cuộc chia ly, người con trai cũng mang tâm trạng tương đương với người con gái?
 
- Em không nghĩ vậy. Tùy vào tình cảm của từng người thôi anh.
 
- Vậy là em từng yêu và từng thất bại à?
 
- Nếu em nói là chưa liệu anh có tin không?
 
- Câu trả lời vừa rồi của em cho anh biết mà. Dù sao em cũng nên quên hẳn người đó trước khi đi gặp một
người khác. Nếu em muốn, anh sẽ đợi.
 
Nàng nhoẻn cười, rút trong ví ra đặt tiền để dưới đáy cốc, gật đầu chào rồi đứng dậy ra về. Anh chàng không chạy theo nàng như những người khác, vẫn ngồi trầm ngâm ở đó, lặng lẽ nhìn nàng rất lâu. Nàng khổ sở khi thấy bị chạm vào mạch ngầm sâu kín đã cố gắng để che giấu. Nàng chắc mẩm mình đã sai lầm ở đâu đó, kể cả lớp phấn son trang điểm bình thường khiến nàng tự hào kiêu hãnh cũng bất giác trở thành vấn đề. Con gái phải trang điểm một cách cầu kỳ vì không muốn người khác đọc được những điều ẩn sâu trong đáy mắt, con gái phải trang điểm một cách cầu kỳ để đánh lừa người khác cũng như tự đánh lừa mình. Nàng biết trước khi đi gặp anh ta, nàng đã dành nhiều thời gian để trang điểm, nhưng có vẻ như nàng không thể tiếp tục dối lừa.
 
Màu của nỗi nhớ 3
 
5. Sau lần gặp mặt đó, anh ta xuất hiện đều đặn ở nhà nàng. Mẹ nàng tất nhiên lấy làm vui mừng vì cho rằng hai đứa có thể tiến triển tốt. Ở khía cạnh nào đó, nàng không thể lên tiếng đuổi anh ta đi, bởi anh ta là con của bạn mẹ nàng mà. Mặt khác, anh ta cứ lấy cớ sang thăm hỏi mẹ nàng, nàng vì lý gì mà đuổi anh ta về?
 
Nàng càng cố gắng tránh mặt, anh ta càng cố gắng để xuất hiện. Không phải kiểu theo đuôi nhằng nhẵng mà các cậu nhóc hay làm, anh ta luôn có lý do để xuất hiện bên cạnh nàng. Thậm chí có những hôm nàng nhớ đến anh, uống rượu trong bar và gọi taxi ra về, anh ta cũng lại có mặt trước quán bar đó, kéo tay nàng lôi xềnh xệch ra xe, quắc mắt nhìn nàng, tay choàng áo vest che lên đôi vai gầy của nàng đang run khẽ.
 
- Em không uống được thì đừng cố. Quên anh ta cũng có nhiều cách để quên mà. Một trong số những cách đó là chấp nhận anh…
 
Nàng không rõ sự yếu đuối của mình lộ ra rõ ràng như thế nào, nhưng anh ta đã ôm nàng vào lòng để an ủi. Anh ta sợ nàng khóc nấc lên, sợ nàng bị kích động. Anh ta sợ nàng bị tổn thương, vậy nên anh ta ôm chầm lấy nàng.
 
- Không liên quan gì đến anh, anh chẳng là gì cả!
 
Nàng đẩy anh ta ra, vứt xõng xoài cái áo vest mà anh ta vừa choàng lên người, bỏ chạy về một phía khác xa lạ. Nàng cứ chạy, cứ chạy mải miết mà không biết mắt môi mình bỏng rát, thứ nước mắt xót xa cho một điều gì đó sắp tan vỡ…
 
Nàng không rõ mình đã nghĩ gì trong tiềm thức, xong nàng mơ hồ nhận ra rằng, vị trí của anh đang lung lay, phần nào đó tình yêu của nàng dành cho anh đang lung lay, vì một người lạ mặt, vì một người đã đến và cho nàng một sự lựa chọn…
 
Đi một mình trong đếm tối, lang thang rất lâu dưới những ngọn đèn vàng, nàng bắt đầu nghĩ về anh, bắt đầu nhớ về những kỷ niệm của ngày đầu. Từng thước phim quay chậm rất chậm, màu thời gian là màu đẹp đẽ nhất trong miền nhớ. Nàng ước ao mình có thể hồn nhiêu yêu đương như thuở ban đầu, ước ao có thể khát khao sống để yêu và được yêu như cô sinh viên mới vào giảng đường đại học. Thời gian trôi, tình yêu của anh luôn làm cho cô sinh viên ấy được sống trong tiếng cười của hạnh phúc. Việc quen anh và yêu anh chưa bao giờ khiến nàng thấy hối hận. Mặc dù lý do chia tay nàng không được biết, nhưng nếu cố gắng hỏi, chắc sẽ là những lý do quen thuộc, được người ta lặp đi lặp lại cho nhiều mối tình đến cũ rích, nàng chẳng buồn nghe nữa.
Chắc là…
 
- Chúng mình không hợp.
 
Hoặc đau xót hơn sẽ là…
 
- Anh đã hết yêu em…
 
Nàng bật cười, cảm giác chông chênh như đứng giữa một ngọn đồi nhiều gió, cứ đứng đó và bị hút vào những cơn gió lạnh, muốn bị cuốn đi, muốn bị nhấn chìm, muốn trở nên lạc lõng bơ vơ. Bởi những suy nghĩ trong đầu nàng lúc này ngổn ngang vô tội vạ. Đôi lúc mảng nhớ về anh bị cắt xén, thay vào đó là phút ngồi đấu khẩu với anh chàng lạ hoắc lạ huơ kia. Đôi lúc tiếng cười của anh tắt ngấm, thay vào đó là điệu cười mỉm nửa quan tâm nửa lạnh nhạt của gã đáng ghét kia… Nàng rùng mình, vì lạnh và vì sợ. Nàng thấy sợ khi anh ta bắt đầu xuất hiện trong những suy nghĩ của nàng, bắt đầu chen lấn vào cảm xúc rất riêng mà nàng từng gói ghém cẩn thận chỉ dành cho riêng anh…
 
Màu của nỗi nhớ 4
 
Nàng sợ mình phải lòng một người lạ mặt, phải lòng chính cái người mà nàng chẳng hề mong muốn… Nàng vẫn tự nhủ, anh ta sẽ chẳng bao giờ trở thành người yêu của nàng được. Vậy mà…
 
6. Sau màn vứt xõng xoài áo vest ở quán bar, anh ta có ghé qua nhà nàng thêm vài lần nữa, lần nào cũng chỉ ngồi nói chuyện với mẹ nàng. Cảm giác như anh ta có bao nhiêu chuyện để nói, lúc nào cũng có thể tươi cười với mẹ, lúc nào cũng làm cho mẹ vui. Và nàng bất đầu thấy khó chịu, vì anh ta có thể ở nhà nàng rất lâu, nói chuyện với mẹ rất lâu, xong chẳng bao giờ hỏi han nàng lấy một tiếng. Nàng hậm hực cũng là lẽ thường tình…
 
Một thời gian sau đó, anh ta biến mất. Nàng thở phào. Nàng đã nghĩ anh ta cũng giống như bao người khác, khi không đủ kiên nhẫn thì sẽ ra đi. Người ta chẳng bao giờ cố chấp làm một cái gì đó quá sức khi đã biết trước kết quả. Vậy cũng tốt, có đôi chút chờ mong nhưng nàng cũng không hy vọng người mình trao cho quyền làm tổn thương một lần nữa lại là anh chàng ấy. Nàng đinh ninh rằng mình từng có một cảm xúc thoáng qua với anh ta, xong cảm thấy may mắn vì anh ta chẳng đủ tinh tế để nhận ra điều đó. Chỉ là nàng… cũng cảm thấy hụt hẫng, khi không còn thói quen nghe tiếng chuông cửa mỗi tối cuối tuần, không còn giả vờ phụng phịu ra mở cửa để đón tiếp anh ta, cũng không phải ngồi trên gác để len lén nghe mẹ và anh ta trò chuyện,…
 
Tất cả những thứ nàng từng quen thuộc trong một thời gian ấy sẽ trở nên chóng vánh trôi qua. Nàng tin là vậy, mặc dù lòng tin trong nàng cho chuyện tình cảm cũng dần trở nên sứt mẻ. Đến một người lì lợm như thế còn không bám trụ được, thì ai mới là người có thể khiến nàng mở lòng hơn?
 
7. Những tối cuối tuần không còn thói quen… chờ anh ta đến nhà nói chuyện với mẹ, nàng đi café và lang thang phố một mình. Gió mùa này làm cây xơ xác lá, nàng ngắm đến say mê những vòng lá xoáy tít trong cơn gió hiền hòa, rồi từ một góc trên cao của quán nhìn xuống, lòng đường nhộn nhịp người qua lại, nàng thấy mênh mang những nỗi nhớ không thành hình. Từ câu nói đầu tiên:
 
“Nếu em muốn, anh sẽ đợi.”
 
Rốt cuộc thì đợi chờ được bao lâu? Chẳng ai đợi chờ ai đến mỏi chân chùn gối, chẳng ai hứa hẹn với ai một cuộc tình nồng. Cũng chẳng còn ai nhớ tới ai đã từng lướt qua nhau. Nàng xoay vần cốc café nóng, những ngón tay nhỏ bé đan vào nhau, thời gian là thứ màu nhiệm mà nàng từng biết, nàng uống từng giọt thời gian để quen đi vết thương chưa lành sẹo, lần này cũng hệt như vậy, dùng ngần ấy thời gian để xua đuổi đi một người xa xôi.
 
- Em đợi anh lâu chưa?
 
Nàng thấy tiếng ai đó thân quen nồng nhiệt, phần nào ấm áp kề bên tai. Nhưng không muốn tin vào trực giác đang lên tiếng và nhịp tim đập rộn ràng, nàng không cho phép mình quay lại, nàng vẫn chắc mẩm là một chàng trai nào đó dành câu hỏi ân cần cho cô gái của mình. Hẳn là giọng anh chàng lạc từ một góc bàn nào đó đến tận chỗ nàng ngồi. Chẳng có ai phù hợp dành cho nàng cả. Ngay cả người đã từng ngỡ rằng phù hợp cũng
quay bước chân đi mất rồi.
 
- Đang chăm chú nhìn gì thế? Đợi anh lâu chưa?
 
Nàng cảm giác được hơi ấm bàn tay đậu trên tay nàng, những ngón tay lồng khẽ vào bàn tay nàng đang để trên mặt kính. Cho đến khi nàng quay mặt lại nhìn ngơ ngác, đôi bàn tay ấy nắm trọn lấy tay nàng, khuôn mặt đối diện giãn ra một nụ cười, nửa xa xôi, nửa gần gụi.
 
- Thế nào? Làm người chờ đợi đôi khi cũng mệt mỏi lắm đúng không? Anh xin lỗi, anh sai rồi.
 
Anh ta vẫn mỉm cười, điệu cười nửa quan tâm nửa lạnh nhạt. Nàng thấy mắt mình chẳng hiểu vì duyên cớ gì mà hoe hoe đỏ, cũng chẳng hiểu sao cảm giác thấy đôi má ấm hồng. Nàng thu hết bình tĩnh, cố tỏ ra lạnh lùng, rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay ấy, một bàn tay mà nàng hy vọng đủ mạnh mẽ và bản lĩnh để nắm lấy tay nàng một chặng đường dài nhất có thể.
 
- Anh đang chơi trò vờn bắt với em đấy à?
 
Khi nàng toan rút tay ra khỏi, bàn tay ấy cố chấp níu tay nàng lại. Anh ta nhìn sâu vào mắt nàng đầy tin cẩn. 
 
- Phải rồi, anh có chỗ đứng trong em rồi. Chưa quên hẳn anh ta, nhưng anh cũng bon chen được một chút.
 
Nàng thấy xót xa khi vang lên câu nói ấy. Hẳn là đã tự ti đến mức so sánh với người cũ của nàng. Ừ thì nàng ôm khư khư quá khứ với tình cũ, bởi đó là một cuộc tình đẹp, lung linh không vết xước, chỉ có duy nhất một câu chia tay làm nàng trở nên hụt hẫng. Con gái trên thế giới này, mười cô thì đến chín cô rưỡi ôm ấp khờ khạo với mối tình đầu, có ai nói quên là quên được ngay đâu. Huống hồ mối tình đầu ấy còn chẳng có nổi một lối thoát, người nói đi thì cứ đi, nói quên thì cứ quên, còn người vẫn yêu thì biết phải làm thế nào? Như nàng đành phải vò võ một mình ôm thương nhớ, gánh gồng những nỗi đau đi qua ngày tháng. Có vậy nàng mới biết trân trọng hơn nữa người đến sau, mới trưởng thành hơn và không làm gì quá bướng bỉnh.
 
Cho đến khi một người khác xuất hiện, là người sẵn sàng san lấp những vết thương trống hoác, là người vỗ về những giấc mơ đẫm gối từng đêm, đó là người mà nàng biết rằng sẽ cân nhắc để không làm tổn thương cho mình và cho đối phương vì nhận lời quá vội…
 
Vậy hóa ra… là nàng đã quá chậm chạp để tin yêu và trao đi tin yêu. Chậm chạp đến mức người ta chẳng đủ kiên nhẫn để chờ đợi. Thế sao lại quay về? Thế sao lại làm nàng phải nức nở, nàng muốn òa lên khóc vì vui sướng, vì mong nhớ mà chẳng nói được thành lời, vì yêu thương mà cứ phải bình thường trong câu nói…
 
- Nếu không vì em quá bướng bỉnh thì anh đã không phải lặn một hơi lâu đến thế. Anh không nản lòng vì phải chờ đợi, chỉ sợ rằng sự chờ đợi của mình làm gánh nặng cho em. Chuyện tình cảm, như anh đã nói, khi xa em anh cũng phải chịu sự giày vò tương đương như thế. Vậy nên kể cả khi bây giờ em không cần anh, kể cả khi em lên tiếng xua đuổi anh, anh vẫn cứ làm những gì mình muốn, chỉ đơn giản là muốn ở gần bên em thôi.
 
Nàng khép hờ đôi hàng mi, ngoan ngoãn gật đầu, siết nhẹ lấy bàn tay ấm áp của người đối diện. Có một giọt tròn lăn xuống má, nàng nghe thanh âm của hạnh phúc gõ nhịp leng keng, nghe cảm giác yêu từ lâu lắm lại ùa về. Nàng ôm thương nhớ cũng là vì muốn chờ đợi một người đến với nàng và nói những câu như thế. Chỉ cần không bỏ nàng mà đi, chỉ cần ở bên cạnh nàng, đồng hành cùng nàng là đủ. Có một câu nói mà nàng ấp ủ, từng nhủ sẽ nói nếu có cơ duyên gặp lại, đó không phải là câu em yêu anh, cũng không phải là câu em cần anh, mà là câu nói khiến nàng từng mất nhiều thời gian để tìm câu trả lời.
 
- Thật ra… là em nhớ người đã cho em cảm giác yêu thương, cảm giác an toàn. Khi anh đến, cho em cảm giác ấy, người em nhớ đã không còn là anh ấy nữa, chỉ còn là “hiện tại” của em thôi.
 
Cho đến khi nàng nhận lời yêu chàng trai ấy, nàng vẫn chưa định hình được màu của nỗi nhớ. Nàng chỉ biết một điều rất rõ, đó hẳn là màu của năm tháng cùng nhau, là màu của những ký ức vụn vặt nhưng đong đầy tình cảm. Với nàng, nỗi nhớ nhung là một sợi chỉ mảnh, có thể đứt bất cứ lúc nào, cũng có thể thít chặt vào tim đến nhói. Nàng tâm niệm, sẽ ôm nỗi nhớ khờ khạo đến suốt một đời, nhưng ở những quãng đường khác nhau, với những người đồng hành khác nhau, màu của nỗi nhớ chỉ toàn là hình bóng của người đó, là toàn tâm toàn ý yêu thương người đó, là những gì nhẹ nhàng nhưng thanh khiết nhất…
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét