Lời giới thiệu:
Anh Nguyễn Khắc Nhượng quê Quảng Nam, từng là Tổng thư ký tòa soạn báo Thanh Niên, đã về hưu, hiện sống tại Sài Gòn. Thơ anh, tôi chả biết nói thế nào cho phải, chính là cõi lòng anh, một người xù xì chứa tâm hồn đa cảm. Điều đặc biệt là, khi còn đương chức, không bao giờ anh lợi dụng cương vị của mình để in thơ trên báo nhà, kể cả báo tết, mặc dù điều ấy với anh quá dễ. Xin giới thiệu một số bài anh viết trong thời gian mấy chục năm qua:
Tháng giêng hương ảo
Trời tháng giêng tôi lạc dấu giày
Em về hôm trước buồn hôm nay
Khóc em một chút hương còn lại
Hương ảo vô thường lọt kẽ tay
Trời tháng giêng mây trời rất trắng
Tặng em một nửa trời tháng giêng
Mai kia tóc bạc lưng chừng núi
Còn nửa phương trời để ngóng em
Trời tháng giêng và cỏ tháng giêng
Thưa bàn chân đó nhớ hay quên
Cỏ non hóa bạc như màu tóc
Ta ngủ quên đời trong tóc em
Trời tháng giêng cùng lạc dấu giày
Em qua bên ấy buồn bên đây
Khóc em một chút hương còn lại
Hương ảo vô thường lọt kẽ tay...
Đợi ở lưng đồi
Ta đợi lưng chừng đồi
Tóc người như mây trắng
Ta mỏi chân đợi người
Lòng người đà thiếu phụ
Tóc người bay đầy trời
Vật vờ trên đầu núi
Ta mỏi chân đợi người
Lòng người không xuống thấp
Lòng ta dù vươn cao
Cũng chỉ lưng chừng đồi
Ta đợi lưng chừng đồi
Buổi mai mặt trời mọc
Ta mỏi chân đợi người
Mặt trời như gai độc
Ta nhói đau da thịt
Máu chảy lưng chừng đồi
Buổi chiều mặt trời xuống
Tâm hồn khát bao nhiêu?
Tâm hồn như vách núi
Dựng bên trời cheo leo
Bao giờ mây trắng xuống
Người ơi bao giờ mưa?
Ta đợi lưng chừng đồi
Buổi sáng nghe chim hót
Ta mỏi chân đợi người
Không còn nghe tiếng chim
Buổi chiều mặt trời xuống
Buổi sáng mặt trời lên
Tóc bạc gần nửa mái
Đợi lòng người già nua
Lòng thênh thang phiền muộn
Nhớ người mấy cho vừa
Vẫn còn tiếng chim kêu
Máu ta không ngừng giọt
Buổi trưa mặt trời cao
Chim cũng ngừng tiếng hót
Ta đứng lưng chừng đồi
Hay tay ôm mặt khóc
Tóc người bay đầy trời
Vật vờ trên đầu núi
Lòng người đà thiếu phụ
Đầu núi cao chia phôi
Ta đứng lưng chừng đồi
Giận hờn mình biết mấy!
Buổi sáng mặt trời lên
Buổi chiều mặt trời xuống
Ta đứng lưng chừng đồi
Chết dần trong mong đợi
Mộ ca
Nghe dòng nước chảy qua lòng mộ
Hương bụi theo về quê quán xưa
Miên man mưa giọt sầu xương thịt
Hồn cũng căm căm rét trở mùa
Lang thang cùng với mây trời cũ
Về đâu? Về đâu? Đời mang mang...
Khuya hôm ma khóc bên đường vắng
Xé buốt từng không tiếng thở than
Hồn phất phơ đầu cây ngọn cỏ
Mơ sáng chiều hôm vọng chốn nào
Đóm lửa canh tàn nơi quán trọ
Chút tình cố xứ có thương nhau
Chao ôi da thịt như sương khói
Ai có nghe lòng ai đớn đau!
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét