Dành cho K17: Mai

XUÂN BA 
Mồng 2 buồn khoe mai với Nguyễn Thông.
Thông ơi hôm 27 tết tao với cháu Công Khanh ngồi chuyện lâu lâu, trong đó bàn định cả việc sau tết mày ra các cánh quân sẽ hội tại nhà mày ở Phòng. Rồi cái em DPV vớ lấy điện thoại liến thoắng gì đó với mày...
Bữa nay mồng 2, ngồi nhà ngắm ngó lại mấy gốc mai.
Mai, tên đẹp đấy chứ nhưng lạ, đàn ông đàn bà tên Mai tao chỉ quen mỗi 2 người. Mà cả hai đều là ... đàn ông?!
Lẩu lâu, có lẽ từ bé, tao rất khoái mai. Bờ rào nhà tao có mấy cây mơ cứ sắp tết lại trắng xóa những hoa. Vạt đồi sau nhà có hẳn mấy vạt mơ. Mơ với mai có lẽ na ná?
Mày chắc còn nhớ thầy Bùi Duy Tân hồi dạy bọn mình, thầy hay nhắc đến Cao Bá Quát. Thi thoảng lên chỗ thầy (sinh thời), GS cứ tấm tắc cái câu tiết tháo cương cường của Cao Bá Quát nhất sinh đê thủ bái mai hoa (cả đời ta chỉ quỳ trước hoa mai mà thôi).
Mình là hạng tiểu nhân nhưng lại khoái mai. Cũng tiết lộ với mi là cũng kha khá năm, cứ quãng tháng mười tháng mười một là mò lên lối Nhật Tân Quảng Bá. Một ông bạn già mách cho đến vườn mai của cụ M. cụ K. làm cái việc mót... mai! Mót? Tại sao không!  Thời ngian gần tết nhiều nhà vườn làm cái việc đảo mai, lặt lá mai. Những gốc thế đẹp, người ta cất giữ. Còn những nhánh những gộc những mấu... tóm lại thứ đầu thừa đuôi thẹo người ta sẵn lòng cho. Nếu có gạ mua cũng chả tốn mấy hột tiền, chỉ vài trăm bạc!
Thứ gộc mấu ấy tha về chất ở xó nhà. Tất nhiên có dặn trước bà vợ vốn sạch sẽ ngăn nắp là đừng vứt đi hoặc làm củi đun. Tỉ mẩn kiếm mấy chậu sành be bé ấn nó vào. Ba bốn bữa lại tưới cho đẫm nước.
Kỳ diệu của tạo hóa là thứ củi cành khô khẳng ấy, cữ gần tết đột nhiện bật mầm nảy nụ (gõ đến đây chợt nhớ thơ Trần Mạnh Hảo thoáng một cành khô toan chụm lửa/ mấy hôm chồi rỉ giọt đào hoa/ mùa xuân không phụ lòng cây củi/ cành dứt khỏi thân nụ mới òa) thứ máu gốc ấy không nảy mầm nụ thì thôi chứ đã bật ra được thì hoa bèn lắm kéo hết cả tháng giêng. Cha chả, tốn chả mấy hột tiền và công sức mà có thứ để trong nhà hơi bị oách xà lách.
Không tin mày thử ngó qua mà coi!
Thường ba bốn năm mới phải bỏ những gộc mấu ấy đi thay bằng lứa khác.
Chắc chắn sau tết này ra Phòng lên Hà thành ghé tao, sẽ mục sở thị. Quý vật ấy sẽ phải gặp được... quái nhân!
Ra nhé.

Tao gửi kèm ảnh mai là bức thư pháp của cụ Lê Xuân Hòa (thơ Trần Tử Ngang):tiền bất kiến cổ nhân
hậu bất kiến lại giả
niệm thiên địa chi du du
độc thương nhiên nhi thế hạ

(tao thích bản dịch không biết của ai là: Ngàn năm trước ta chẳng có/ Ngàn năm sau cũng chả có ta/ Nghĩ trời đất vô cùng/ Một mình rưng rưng lệ?).
Xuân Ba
(sáng mai lão Thông mới post ảnh lên được vì máy bị trục trặc)
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét