Mưa Sài Gòn

Đôi khi, nghĩ về những cơn mưa tôi lại liên tưởng đến tính cách người dân mỗi vùng miền, và không khỏi giật mình bởi sự tương đồng thú vị.

Nếu như ở Huế là những cơn mưa dai dẳng thấm vào lòng đất, nhỏ có, lớn có, tạo nên cái chất "dùng dằng" trầm buồn sâu sắc có thể xem là linh hồn xứ sở, thì mưa Hà Nội thật đa dạng với những nét đặc trưng riêng của bốn mùa. Cũng nhờ những cơn mưa bụi mùa xuân lất phất – thứ mưa khiến người ta lười mặc áo mưa nhưng đi lâu cũng ướt – mà không ít người nghệ sĩ có thể đút tay vào túi áo bành tô đi lững thững dưới mưa, lang thang qua các nẻo đường lạnh giá, dừng lại trước một hiên nhà cũ văng vẳng tiếng dương cầm. Người Hà Nội đâm ra lãng mạn là vậy. Rồi sang hè, mưa dông không làm tiết trời dịu mát mà còn thêm oi nồng hơi đất, khiến lòng người bức bối, những muốn tìm đến một sự giải thoát đầy nổi loạn, nhưng vẫn kìm lòng, chờ đợi một chút dịu dàng tí tách của ngày thu, rồi đông về lại đón những hạt mưa ít ỏi và trĩu nặng đủ làm vỡ òa cái khô khốc lạnh lẽo.

Nhưng mưa Sài Gòn thì không như thế.

Thành phố chỉ có hai mùa mưa nắng, ấy là nói cho văn hoa thôi, chứ thực chất là mùa mưa và mùa khô vì mùa nào mà Sài Gòn chẳng có nắng. Ở đây, bạn đừng có mơ cái cảnh lãng mạn đi bộ dưới mưa. Mưa bao giờ cũng xối xả, ồn ào và hối hả, mà đường Sài Gòn lại đông nên cảnh dừng chân trú mưa trở nên thân quen lắm. Với trẻ con, những cơn mưa rào Sài Gòn là điều kiện cực kỳ lý tưởng để… tắm; nhưng cũng chính những cơn mưa tầm tã ấy khiến các con đường ngập nước mênh mông. Chẳng biết tự bao giờ, người Sài Gòn có thêm một mùa nữa: mùa nước ngập.

Mưa Sài Gòn "bạo liệt" vậy nhưng lại trả về cho thành phố vẻ đẹp nõn nà, mát rượt và tinh khôi. Sau cơn mưa, bạn cứ thử đi bộ trên những con đường rợp lá mà xem, phải nói là mê mẩn luôn ấy chứ. Này nhé: mặt đường loang loáng nước, những vòm cây xanh mướt lấp lánh thỉnh thoảng lại trút vài giọt nước nặng trĩu lên vai, quyện với chút nắng trong veo đang dần lan tỏa… Thành phố như bỗng tỉnh giấc sau khi lỡ ngủ quên, các xe hàng rong lại ló mặt ra đường, rộn ràng và tất bật.

Mưa Sài Gòn làm tôi nhớ những lề đường đầy xác hoa ẩm ướt, nhớ ngày xưa hai đứa chở nhau về và mặc chung một cái áo mưa, nhớ những ngày café ngồi trong quán nhìn nước lăn dài trên mái ngói…

Thương những chiều mưa về ướt lạnh
Trắng xóa dòng sông, trắng xóa trời
Lá ướt đọng ngàn sao lấp lánh
Ta nép vào nhau nghe mưa rơi.
 
7.2009 
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét