Thạch Sanh - Lý Thông

Sau một thời gian "gác kiếm giang hồ" do quá bận rộn, mình xin tiếp tục câu chuyện cổ tích Thạch Sanh - Lý Thông bằng thơ hài cho mọi người thư giãn.

1.
Xưa kia có lão tiều phu
Già rồi chẳng có thằng cu nối dòng
Ngày đêm buồn bực trong lòng
Mai đây xuống lỗ thì không ai thờ
Vợ chồng khấn vái đợi chờ
Biết đâu may mắn bất ngờ ghé thăm
Thế rồi cũng đến một năm
Hai người gom góp đi làm thụ tinh
Bấy giờ công nghệ tài tình
Bà già cao tuổi vẫn rinh bụng bầu
Ông già sung sướng làm sao
Nghe tin mừng quá ngã nhào chết luôn
Vui chưa xong lệ đã tuôn
Bà lão đành phải nén buồn kiếm ăn
Ngày ngày lên núi đi săn
Tranh thủ đốn củi, lại chăn đàn gà
Đêm về bán nước sân ga
Nuôi con trong bụng đã ba tháng rồi.

Thời gian thấm thoắt dần trôi
Còn chừng tháng nữa đến thời đẻ con
Một hôm lặn lội núi non
Bất ngờ bà lão sinh non dọc đường
Ôi thôi thằng bé đáng thương
Trúng ngay hòn đá như tường chắn ngang
Bà lão sau phút bàng hoàng
Kịp thời trấn tĩnh vội vàng ngừng rên
Lấy ngay hòn đá đặt tên
Để sau nhớ mãi khỏi quên ngọn ngành
Vì trên hòn đá sinh nhanh
Cho nên tên gọi Thạch Sanh ra đời.

2.
Thạch Sanh sức lực hơn người
Nhưng mà học dốt lại lười thi thư
May sao được một nhà sư
Tinh thông võ nghệ hệt như người thần
Thấy Sanh nghèo khổ, nợ nần
Thương tình dạy võ phòng thân sau này
Nhờ vài ngón võ cầu may
Mẹ con thoát kiếp ăn mày mấy năm.

Một hôm ngay đúng giữa rằm
Bà mẹ bệnh nặng phải nằm một nơi
Cuộc đời đến thế mà thôi
Tuổi già sức yếu, qua đời đương nhiên
Thạch Sanh thương xót mẹ hiền
Vội vàng dốc hết bạc tiền lo tang
Xong rồi gói ghém lên đàng
Định lên rừng núi đào vàng lấy hên
Nghĩ rằng trước lạ sau quen
Thôi thì cũng quyết một phen làm giàu.

3.
Xa xa một gã rất ngầu
Chơi toàn hàng hiệu từ đầu đến chân
Thoạt trông có vẻ phong trần
Nhìn kỹ mới thấy muôn phần tinh ranh
Mắt vừa thoáng thấy Thạch Sanh
Gã ta vội vã tiến nhanh lại chào
Chẳng hề tỏ vẻ làm cao
Lại còn ngỏ ý được khao rượu nồng
“Rằng tôi họ Lý tên Thông
Mẹ tôi vốn dĩ góa chồng từ lâu
Tôi vừa tốt nghiệp Châu Âu
Chính danh trường luật hàng đầu nước Anh
Học xong về nước đổi ngành
Đầu tư bạc tỷ kinh doanh nhà hàng
Hôm nay gặp gỡ đôi đàng
Chẳng hay anh có việc làm hay chưa?”
Thạch Sanh vốn tính dại khờ
Do va phải đá khi xưa trúng đầu
Mẹ mang thai lúc tuổi cao
Sinh con quá trễ tránh sao ngu đần
Nghe xong Sanh vội phân trần:
“Tôi đây gia cảnh thanh bần từ xưa
Dãi dầm sáng nắng chiều mưa
Mồ côi cha mẹ khi chưa trưởng thành
Nghèo hèn chẳng mộng công danh
Chỉ mong có đủ miếng ăn qua ngày
Hôm qua thầy bói xem tay
Khuyên tôi tính chuyện cầu may đãi vàng
Hôm nay nhất quyết lên đàng
Nào ngờ gặp chủ nhà hàng Lý Thông
Tôi đây chẳng thích lông bông
Anh mà thương xót thì không gì bằng
Cho làm phục vụ nhà hàng
Công xá chẳng tính, chỉ màng miếng cơm
Anh thì cũng được tiếng thơm
Giúp người cơ cực thoát cơn đói nghèo”.

4.
Lý Thông trong bụng thầm reo
“Chuột đang cần bắt thì mèo đến chơi”
Bèn vờ vịt nói đãi bôi:
“Khổ thân trai trẻ mà đời long đong!
Nghe đồn cậu giỏi võ công
Sao đành lãng phí bỏ không ngón nghề?
Thôi thì theo tớ đi về
Tớ giao cho cậu bảo kê nhà hàng”
Sanh mừng như bắt được vàng
Biết đâu bụng Lý phũ phàng, bất lương.

Thạch Sanh võ nghệ cao cường
Công việc lại đúng sở trường hắn ta
Nhà hàng phát đạt thêm ra
Mà công xá chỉ là ba bữa đầy
Nhưng vì Sanh ngốc xưa nay
Nghĩ rằng như thế là may lắm rồi
Nên chi vẫn thấy yêu đời
Mở miệng là chẳng ngớt lời khen Thông.

5.
Sự đời lắm chuyện lạ lùng
Bỗng đâu xuất hiện trong vùng chằn tinh
Giết người ăn thịt rất kinh
Ngày đêm tai họa rập rình người dân
Bà con lo sợ gã chằn
Cho nên cứ đến hàng năm cúng người.

Lý Thông đang độ đôi mươi
Kinh doanh phát đạt nên đời lên hương
Nhà hàng mở khắp phố phường
Quán bar, sòng bạc, vũ trường như nêm
Giở trò kết nghĩa anh em
Để Thạch Sanh giúp sức thêm cho giàu
Tháng ngày yên ổn qua mau
Lý Thông đến lượt phải hầu chằn tinh
Nghe tin mà thấy thất kinh
Phen này thân xác của mình tiêu tan
Mẹ con khóc lóc thở than
Cuối cùng nghĩ được kế gian hại người
Nhớ đêm hôm ấy ba mươi
Lại thêm cúp điện nên trời tối đen
Lý Thông gọi điện cho em
Rủ qua nhà nhậu món nem mẹ làm
Thạch Sanh vốn dĩ ăn tham
Nghe mời sốt sắng ghé sang nhậu liền
Lý Thông ngồi nói huyên thuyên:
“Kinh tế suy thoái, kiếm tiền khó khăn
Tối nay ông khách bên Anh
Sang đây bàn chuyện kinh doanh thịt rừng
Mà anh lại phải canh chừng
Di tích miếu cổ trong vùng đó em
Thôi thì sẵn chỗ thân quen
Em ra trực giúp một đêm rồi về”
Thạch Sanh vốn tính ngô nghê
Nghe nói tưởng thật chẳng nề hà chi
Xách theo chai rượu đem đi
Cầm thêm mã tấu phòng khi cướp vào.

6.
Nửa đêm có gió lao xao
Một con trăn lớn ào ào phóng vô
Thạch Sanh há miệng sững sờ
Con gì mà lại quá to thế này?
Thấy người, chằn tiến lại ngay
Thạch Sanh hoảng sợ vung tay chém bừa
Bao nhiêu võ nghệ từ xưa
Thêm vài ngón vặt quyết lừa chằn tinh
Tả xung hữu đột một mình
Giết luôn quái vật chuyên rình hại dân
Thạch Sanh sau phút bần thần
Chặt đầu trăn lớn, nhún chân về nhà.

Nghe tin Sanh giết mãng xà
Lý Thông nghĩ bụng: “thằng cha này tài
Tin này mà lọt ra ngoài
Chắc hắn được thưởng khoảng vài triệu đô”
Thấy Sanh vẫn cứ ngây ngô
Lý Thông ranh mãnh giả vờ thất kinh:
“Em ơi giết phải chằn tinh
Là đành lãnh án tử hình mà thôi
Loài này vào sách đỏ rồi
Sao mà tội nghiệp em tôi thế này
Thôi em hãy trốn đi ngay
Để đầu chằn lại, anh xoay xở giùm”
Thạch Sanh nhụt chí anh hùng
Vừa nghe án tử là rùng mình luôn
Đôi dòng lệ lã chã tuôn
Nghĩ mình phận bạc, số buồn hẩm hiu
Lý Thông học luật đã nhiều
Hẳn là biết rõ những điều vua ban
Thôi đành giã biệt nhà hàng
Thân trai lại phải lên đàng đi rong.

7.
Bây giờ đến chuyện Lý Thông
Thấy Sanh mắc lỡm, trong lòng mừng rơn
Gặp vua tỏ vẻ biết ơn:
“Nhờ hồng phúc lớn, diệt con mãng xà”
Đầu chằn trong túi rút ra
Nhà vua tưởng thật, rõ là hân hoan
Vừa xua được nỗi lo toan
Lại còn được nịnh, vẹn toàn cả hai
Vua truyền thánh chỉ xuống ngay
Phong làm đô đốc cho ngài Lý Thông
Lại ban cho chén rượu nồng
(Nhưng là rượu dỏm, uống không ra gì).

Vài năm rồi cũng qua đi
Công chúa đến tuổi dậy thì, rất xinh
Muốn con khỏi sống một mình
Vua truyền trai trẻ về kinh kén chồng
Một hôm đứng tựa ban công
Yêu kiều dáng liễu, bóng hồng thướt tha
Nghe lời khuyên của vua cha
Tìm người quân tử, ném ra tú cầu
Dưới kia la liệt mái đầu
Đội nón bảo hiểm đủ màu, đủ size
Nghĩ hoài chẳng biết chọn ai
Tìm đâu cho được anh trai đàng hoàng?
Ngờ đâu có gã đại bàng
Trên cao sà xuống cắp nàng tha đi
Tiếc thay một đóa xuân thì
Vào tay ác điểu còn chi là đời!

8.
Thạch Sanh từ lúc đi rồi
Đành xách tay nải ra ngồi bờ đê
Một thời vui nghiệp bảo kê
Nhớ rồi lại tiếc cái nghề năm xưa
Bây giờ khổ sở cháo dưa
Còn đâu ba bữa ứ thừa đồ ăn
May mà thoát tội giết chằn
Thôi thà chịu cảnh cơ hàn ít lâu
Một hôm đương lúc u sầu
Thấy con chim lớn trên đầu bay qua
Cắp người con gái kiêu sa
Thạch Sanh rút nỏ bắn ba phát liền
Cung tên vun vút bay lên
Trúng ngay chiếc cánh nằm bên đại bàng
Máu rơi vung vãi dọc đàng
Thạch Sanh theo vết tìm hang chim thần.

9.
Bấy giờ đương lúc mùa xuân
Hoa tươi nở khắp xa gần nước non
Mà nhà vua vẫn đau buồn
Nghĩ thương con gái, biết còn nữa không?
Vua cho người gọi Lý Thông
Bảo lo nghĩ cách lập công hoàng triều
Tìm ra công chúa mĩ miều
Cho làm phò mã, sớm chiều vui chơi
Thông nghe bụng dạ rối bời
Tìm đâu giữa chốn biển trời nước Nam?
Phái người lặn lội dò thăm
Đăng tin trên báo những năm kỳ liền
Bỏ thêm cả một đống tiền
Cho ti vi báo khắp miền đông tây
Rằng ai tìm được thưởng ngay
Một căn biệt thự, trăm cây vàng ròng.

Thạch Sanh hôm ấy đi rông
Nghe tin tìm đến Lý Thông thưa rằng:
“Hôm kia em bắn đại bàng
Lần theo vết máu đến hang nó rồi
Cái hang trên núi xa xôi
Bịt đầy đá tảng, giữa trời chênh vênh
Đường đi lên thác xuống ghềnh
Để em chỉ lối, anh khênh nàng về”
Lý Thông nghe nói thấy phê
Truyền đem quân lính, thuốc mê theo cùng.

10.
Xứng danh một đấng anh hùng
Đi vào hang đá giữa vùng núi non!
Nghe lời Thông nói thiệt hơn
Thạch Sanh tụt xuống lối mòn vào hang
Chợt nghe tiếng ngáy đại bàng
Gối đùi công chúa mơ màng giấc say
Thạch Sanh bất giác ngất ngây
Thấy nàng tươi đẹp, mặt mày kiêu sa
Dáng người kiều diễm ngọc ngà
Vàng đeo sáng chóe trên da trắng ngần
Áo dây hở rốn ba phân
Quần jeans lưng lửng ngang chân thon dài
Tóc đen buông xõa ngang vai
Lại thêm chiếc kính nàng cài bên trên
Nước hoa đúng hiệu Chanel
Làm Sanh như mắc phải men say tình
Sanh bèn tán tỉnh linh tinh:
“Hôm nay anh chỉ một mình đến đây
Cho anh được nắm đôi tay
Dắt em ra khỏi chỗ này nghe cưng?”
Thấy Sanh ra dáng anh hùng
Công chúa liếc xéo, trong lòng thầm yêu
Để chim thần ngủ suốt chiều
Thạch Sanh cho ngửi một liều thuốc mê
Hai người hôn hít chán chê
Trước khi chuẩn bị trở về hoàng gia.

11.
Lý Thông bạc ác ranh ma
Kéo nàng công chúa ngọc ngà trước tiên
Rồi cho quân lấp hang liền
Thạch Sanh bị nhốt tức điên cả người
Rõ là lừa đảo mười mươi
Cướp vợ chưa cưới đẹp tươi của mình
Công chúa thấy thế thất kinh
Khóc cho thế thái nhân tình dối gian
Lệ trào đôi mắt chứa chan
Thạch Sanh anh hỡi, giờ chàng ở đâu?
Suốt ngày ủ rũ, u sầu
Công chúa ngã bệnh, bắt đầu phát câm
Vua cho chạy chữa suốt năm
Lại mời thầy bói âm thầm cúng ma
Lý Thông giục giã hoàng gia
Cưới xin đi chứ, sao mà lâu ghê?
Nhà vua quắc mắt, lè nhè:
“Con tao còn bệnh, cút về cho nhanh!”

Bây giờ nói chuyện Thạch Sanh
Trong hang dò dẫm loanh quanh tìm đường
Nhưng mà mờ mịt bốn phương
Nghĩ đời lại thấy chán chường, âu lo
Đại bàng ngủ một giấc no
Mới vừa tỉnh giấc, mở to mắt nhìn
Không tin nổi ở mắt mình
Ôi thôi công chúa đẹp xinh đâu rồi?
Thấy Sanh tựa góc hang ngồi
Ái chà thằng nhãi làm mồi cho ta
Ta cho mày biến thành ma
Nghĩ rồi xoãi cánh lấy đà bay lên
Thạch Sanh vội né sang bên
Rút cung bắn một phát tên trúng đầu
Đại bàng gục xuống chết mau
Thạch Sanh xẻo thịt kho tàu nhậu chơi.

12.
Đại bàng đã giết xong rồi
Bỗng đâu nghe tiếng ỉ ôi khóc thầm
Thạch Sanh lần vội bước chân
Thấy chàng trai trẻ phong trần bị giam
Sanh bèn ghé tới hỏi thăm
Mới hay bị nhốt một năm nay rồi
Còn đang khóc lóc than trời
Thì Sanh tới cứu, hỡi ôi là mừng
Chàng này xưa ở thủy cung
Vốn là thái tử một vùng biển xanh
Kể xong bèn rủ Thạch Sanh
Chu du một chuyến tới thăm Thủy Tề
Thấy con trai được cứu về
Vua cho mở hội bốn bề vui ca
Lại truyền châu báu đem ra
“Này đây nhận lấy cho ta vui lòng”
Thạch Sanh vẫn tức Lý Thông
Thù này không trả quyết không làm người
Rỉ tai thái tử mấy lời
Thái tử hiểu ý mời ngồi xuống ngay
Đàn thần vội lấy trao tay
Chỉ cho cặn kẽ kế hay mà làm.

13.
Thạch Sanh về chốn trần gian
Vội vàng lo giải nỗi oan của mình
Đâm đơn kiện tới triều đình
Quyết tâm vạch rõ sự tình trắng đen
Lý Thông thuê luật sư quen
Lại quà cáp hậu cho bên quan tòa
Thế là tòa cứ phán ra:
“Thạch Sanh có một lu loa lên mười
Gắp lửa mà bỏ tay người
Tội này phải nhận hai mươi năm tù”
Thạch Sanh nghe xử im ru
Lý Thông đắc chí “Đồ ngu, đáng đời”
Phiên tòa đã xử xong rồi
Thạch Sanh thua kiện, bị ngồi tù giam
Đêm khuya rút vội cây đàn
Gảy lên mấy khúc nghe tràn niềm đau
Vừa nghe tiếng nhạc nhiệm màu
Công chúa chợt dứt u sầu nhớ thương
Bắt đầu chải tóc soi gương
Nói năng, ăn uống bình thường như xưa
Lại còn năn nỉ nhà vua
Thả người trong ngục rồi đưa chàng về
Thấy con bỗng hết ủ ê
Nhà vua mừng lắm, có nề hà chi
Truyền cho tha bổng tức thì
Thạch Sanh tranh thủ phân bì kêu ca:
“Khi xưa tôi giết mãng xà
Tôi cứu công chúa, không tha đại bàng
Tôi đưa nàng đến cửa hang
Lại còn hẹn ước với nàng nên duyên
Sự đời sao lắm truân chuyên
Lý Thông bạc ác, tham tiền, bất nhân
Bắt tôi vùi xác chôn thân
Công lao cướp hết để gần công nương”
Nhà vua ghét kẻ bất lương
Truyền cho quan phủ thăng đường xử oan
Lý Thông vốn dĩ gian ngoan
Biết khó thoát tội nên bàn với Sanh:
“Thôi thì em hãy thương anh
Ngày xưa ta cũng yên lành bên nhau
Cưu mang em thuở ban đầu
Bây giờ có vợ đẹp giàu con vua”
Thạch Sanh nghĩ đến tình xưa
Lại thêm lần nữa mắc lừa Lý Thông
Truyền cho quân lính mở còng
Tha về quê cũ để trông nhà hàng.

14.
Mùa hè thấm thoắt dần sang
Nước Nam chuẩn bị trình làng Sea Games
Anh hào khắp chốn ghi tên
Những mong có dịp bon chen tranh tài
Nào là bóng rổ, cầu mây
Nào là đua ngựa, vật tay, bơi thuyền
Nào là bóng đá, bóng chuyền
Nào là đấu võ khắp miền Đông Nam
Thạch Sanh thi đấu siêu phàm
Một mình giành hết những năm giải đầu
Nhà vua hả dạ làm sao
Rõ là rể quý, tự hào hoàng gia
Đứng đầu là nước chủ nhà
Huy chương lấp lánh, quốc ca vang rền
Mặc cho các nước kề bên
Ghen ăn tức ở ngày đêm trả thù
Canh me đến tết Trung thu
Xuất sang mẻ bánh chuột chù bên trong
Lại thêm thằng giặc Lý Thông
Buông lời xúc xiểm lấy lòng ngoại bang
Giặc vào như thác tuôn tràn
Thạch Sanh vội vã lấy đàn ra chơi
Giặc nghe khóc đứng khóc ngồi
Thương về quê cũ, bồi hồi con tim
Ngày xưa câu cá, bắn chim
Ngày xưa trốn học đi tìm quả xanh
Ngày xưa mái ấm gia đình
Ngày xưa vợ đẹp con xinh vui vầy
Thế là gươm giáo buông tay
Nhụt thêm ý chí, mặt mày ủ ê
Suốt ngày ca thán não nề
Không lo đánh nữa, mong về cho nhanh
Bây giờ đến lượt Thạch Sanh
Đem cơm ra dụ chúng ăn thật nhiều
Mấy ngày mà vẫn đầy niêu
Thì ra cơm hẩm, cháo thiu trong nồi
Họng nào mà nuốt cho trôi?
Thôi đành nhịn đói, tả tơi thân hình
Dân ta đồn thổi linh tinh:
Nồi cơm thần đấy, mười nghìn đô la
Lý Thông tích cực pi-a (PR)
Đem nồi cơm dỏm bán ra nước ngoài
Nhà vua đắc chí cười hoài
Thạch Sanh cũng khoái, nguôi ngoai mối thù
Hai thằng từ đó êm ru
Anh em kết nghĩa lại như ban đầu.

:D :D :D 
 
11.2008 
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét