Mỵ Châu - Trọng Thủy

Sau khi viết "Tấm Cám" và "Sơn Tinh - Thủy Tinh", mình cũng định viết "Mỵ Châu - Trọng Thủy" nhưng tình cờ mấy người bạn trên WTT cùng bắt tay viết nên mình cũng nhập hội làm "liên khúc" luôn. Bây giờ mình viết lại truyện này theo cách của mình, chỉ giữ những đoạn do chính mình viết và bổ sung thêm nhiều đoạn khác.

1.
Ngày xưa Âu Lạc nước ta
Có vua Thục Phán tên là Dương Vương
Vua này tài trí phi thường
Nên giang san chẳng chịu nhường cho ai.

Tết xong vừa độ tháng hai
Nhà vua rảnh rỗi ngày dài ăn chơi
Dạo này vua cũng gặp thời
Buôn vàng trúng mánh nên lời rất to
Bây giờ tiền chất đầy kho
Nhà vua ký duyệt để cho xây thành
Rồi giao Cao Lỗ tài danh
Tuyển nhà thầu giỏi thật nhanh về làm
Dặn rằng: “thấy rẻ đừng ham
Tay nào phải thật siêu phàm mới chơi
Bản vẽ ta có sẵn rồi
Phen này quân Bắc chán đời với ta
Thành này tên gọi Cổ Loa
Xây cao để giữ nước nhà bình an”.

Thánh chỉ vua mới vừa ban
Hồ sơ tới tấp gửi tràn hòm thư
Toàn bằng “giáo sĩ tiên sư”
Villa, nhà phố, chung cư đều làm
Cao Lỗ nổi chút máu tham
Cho người dò hỏi phần trăm thế nào
Dù là Anh, Mỹ, Thái, Lào..
Nếu chia chác xịn thế nào cũng xong

Hết thu trời mới chớm đông
Bỗng đâu xuất hiện một ông rất ngầu
Khoe rằng tốt nghiệp châu Âu
Chuyên gia xây dựng hàng đầu Đông Dương
Tay này cử chỉ dễ thương
Tặng cho Cao Lỗ cái rương đựng tiền
Cao Lỗ thích chí gật liền
Trình vua đã có người hiền tài cao

2.
Thằng thầu nó tệ làm sao
Có một miếng đất hết đào lại xây
Vật tư nó rút ăn ngay
Đem tiền đánh bạc mỗi ngày triệu đô
Đất vua nó lấy phân lô
Chờ lên cơn sốt nó hô giá trời
Nhân công nó dập tơi bời
Trả lương rẻ mạt lại đòi tăng ca
Thành xây đến độ tháng ba
Sập lên sập xuống chưa qua hàng rào
Nhân công bỏ việc ào ào
Công trình xây mãi không sao lên thành.

Cao Lỗ nổi giận tam bành
Đuổi thằng thầu đểu tinh ranh dối lừa
Rồi vào thẽ thọt với vua:
“Thằng kia nghiệp vụ vừa vừa mà thôi
Bây giờ sự thể thế rồi
Ích chi cái chuyện đứng ngồi khóc than?”

Nhà vua đương lúc bàng hoàng
Bỗng đâu có gã rùa vàng tới chơi
Rút ngay danh thiếp cho coi
Kim Quy gốc gác bốn đời chuyên gia
Khoe xong ngồi bệt xuống nhà
Bẻ móng làm bút vẽ ra tòa thành
Có hình trôn ốc loanh quanh
Vẽ xong lại biến mất tăm rùa vàng

3.
An Dương Vương quá ngỡ ngàng
Bèn sai quân lính vội vàng tìm mau
Thành ta phải mấy trăm lầu
Để cho xứ khác cúi đầu tôn vinh
Thấy nhà tư vấn làm thinh
Vua cho người rước về dinh đãi đằng
Phong bì tiền nhét thật căng
Lại thêm mỹ nữ tung tăng trêu đùa
Kim Quy mới bảo nhà vua
Ta đây kinh nghiệm xây chùa trăm năm
Vùng này ma quỷ viếng thăm
Oan hồn kêu khóc dưới hầm xa xa
Muốn thành trụ với phong ba
Nhà thầu phải đúng do ta chỉ bày
Nói rồi đủng đỉnh khoát tay
Bỗng đâu xuất hiện ông Tây to đùng
Nhà vua tức tối vô cùng:
“Thằng này ta đã từng dùng năm xưa”
Kim Quy đứng dậy can vua:
“Thôi nào bình tĩnh ai lừa mà lo
Năm xưa ngài đổ tiền to
Mà không xây nổi cái kho đựng tiền
Thế nên ngài nổi cơn điên
Ghét thằng thầu đểu xỏ xiên với ngài
Bây giờ cũng vẫn thằng này
Nhưng có bí quyết ta bày lại ngon”

Dương Vương nghe thế mừng rơn
Bèn truyền cho khởi công luôn xây thành
Kim Quy chỉ đạo ngon lành
Trong vòng một tháng tòa thành đã cao
Nhà vua sung sướng thở phào
Cùng rùa kết nghĩa vườn đào anh em
Thân tình vua mới hỏi xem
Kế nào chống giặc vẫn quen rập rình?
Kim Quy chẳng tiện làm thinh
Bẻ ngay cái móng của mình đem cho
Bày làm cái nỏ thật to
Bắn ra một phát giặc lo rút về

4.
Trên đây mới chuyện ngoài lề
Bây giờ mới đúng tiêu đề đặt ra
Chuyện rằng trong chốn hoàng gia
Có nàng công chúa tên là Mỵ Châu
Con vua nên cũng rất giàu
Dung nhan mỹ lệ không đâu sánh bằng
Chân dài tới nách thẳng băng
Tóc đen, môi đỏ, hàm răng trắng đều
Dáng đi uyển chuyển như mèo
Cải lương, hát bội, múa chèo đều thông
Mỵ Châu đến tuổi lấy chồng
Nhưng nàng vẫn chẳng vừa lòng một ai
Ngoài thành chán vạn gã trai
Đêm ngày chầu chực trổ tài làm quen
Mong rằng tán tỉnh được em
Nếu không cũng ngắm đỡ thèm lòng anh.

Thời gian trôi thật là nhanh
Công chúa tốt nghiệp chuyên ngành thời trang
Vua cha đến chúc mừng nàng
Tặng áo lông ngỗng đẹp sang lạ kỳ
Biết rằng con gái có thì
Nhưng mình xinh đẹp, việc gì mà lo?
Thế nên công chúa nhởn nhơ
Phớt lờ tán tỉnh, quyết chờ trung nhân
Hết đông rồi lại sang xuân
Mỵ Châu kiều diễm hóa thân gái già.

5.
Bây giờ nói chuyện Triệu Đà
Thấy vua Thục Phán xây nhà rất to
Quanh năm yến tiệc hát hò
Ung dung thư thái chẳng lo cái gì
Thế là bụng dạ sinh nghi
Ngày đêm bóp trán nghĩ suy rất nhiều
Một hôm họp mặt hoàng triều
Được quan tể tướng bày chiêu thế này:
“An Dương Vương vốn cao tay
Hẳn là có thứ gì đây giấu ngài
Trọng Thủy rảnh rỗi thân trai
Hay ngài bảo nó sang chài Mỵ Châu?
Dù sao con bé cũng giàu
Đất đai, vàng bạc, nhà lầu, xe hơi
Học hành đến chốn đến nơi
Môn đăng hộ đối còn lời nào chê
Khi nào cưới được vợ về
Đêm đêm cứ việc cận kề hỏi han
Bao lời mật ngọt tuôn tràn
Phen này bí quyết ngàn vàng về tay”
Triệu Đà nghe nói cũng hay
Nhưng rồi nghĩ lại thấy cay trong lòng:
“Đành rằng cưới vợ chọn tông
Chứ ai lấy đứa lông bông làm gì
Nhưng con kia đã lỡ thì
Tuổi ngoài ba chục, sao bì con ta?”
Ôi chao cái lão Triệu Đà
Việc nước cũng muốn, việc nhà cũng tham
Tể tướng nghĩ bụng mà căm
Nhưng rồi nén giận thì thầm nhỏ to:
“Việc này ngài chớ có lo
Ta cho nó cưới giả vờ mà thôi
Khi nào biết bí quyết rồi
Ta bảo thằng Thủy về chơi thăm nhà
Giữ chân nó lại hoàng gia
Cưới cho con vợ ngọc ngà, thanh xuân
Chuyện này xin chớ ngại ngần
Phải do Trọng Thủy đích thân đánh lừa.”

6.
Thái tử Trọng Thủy con vua
Cao gần mét chín, tuổi vừa đôi mươi
Từ xưa bản chất đã lười
Cha cho du học khắp trời Mỹ, Âu
Học hành thì chả ra sao
Nhưng mà miệng lưỡi ngọt ngào, khôn ranh
Có tài tán gái rất nhanh
Khiến bao con gái nhà lành ngất ngây
Thủy giờ lang bạt bên Tây
Triệu Đà cho lính gọi ngay về nhà
Thấy con lịch lãm, hào hoa
Mà giờ phải lấy gái già cũng thương
Nhưng mà muốn diệt Dương Vương
Không dùng kế ấy còn đường nào đây?
Một đêm có gió heo may
Trọng Thủy uống rượu đã say ngà ngà
Bây giờ đến lượt Triệu Đà
Buông lời dụ dỗ con cà con kê:
“Con ơi cha nói con nghe
Dương Vương lão ấy đủ bề tinh ranh
Mấy năm nay lão tung hoành
Hết ăn chơi lại xây thành Cổ Loa
Lão còn dám mắng xéo cha
Hòng làm mất mặt Triệu Đà oai nghiêm
Lòng cha nặng một nỗi niềm
Những mong con giúp truy tìm nguyên do
Cớ đâu lão dựng thành to
Bình chân như vại chẳng lo tí nào?
Con sang bên ấy xem sao
Tranh thủ tán tỉnh má đào Mỵ Châu
Liệu mà cưới nó cho mau
Nếu mà xong việc thì giàu nghe con
Vừa có vợ đẹp mê hồn
Lại thêm tiền thưởng, quá ngon còn gì?”
Thủy ngồi tính toán chi li:
“Con kia là gái lỡ thì nghe cha
Vụ này có lợi nước nhà
Cho con chục triệu đô la đền bù”
Triệu Đà nghe cũng gật gù:
“OK, con nhớ trả thù thật hay”

7.
Trọng Thủy nhất quyết ra tay
Tìm thầy bói giỏi chọn ngày gặp Châu
Giả vờ đưa đẩy mấy câu
Rồi đem trang sức hàng Tàu ra cho
Mỵ Châu chẳng chút nghi ngờ
Ngắm chàng trai đẹp như mơ mà thèm
Mọi người thử nghĩ mà xem
Tuổi ngoài ba chục, kiêng khem làm gì?
Thế là say Thủy tức thì
Thủy còn giả bộ lầm lì làm cao
Thấy Thủy tán tỉnh tào lao
Cao Lỗ nghi hoặc bèn vào tâu vua:
“Triệu Đà bại trận năm xưa
Chắc cho thằng Thủy dối lừa chi đây
Xin ngài hãy đuổi hắn ngay
Diệt trừ hậu họa một ngày không xa”
Dương Vương vốn ghét Triệu Đà
Nhưng bom nổ chậm trong nhà cũng nguy
Ngày đêm tính toán nghĩ suy
Cuối cùng bỏ cuộc, thôi thì kệ bay
Trọng Thủy cưới vợ liền tay
Cho làm hôn lễ một ngày xuân sang
Từ hôm có được tân lang
Châu trổ bí quyết chiều chàng rất ghê
Làm Thủy chết mệt chết mê
Đêm đêm chỉ biết cận kề bên Châu
Những lời cha dặn ngày đầu
Mới đó mà đã biến đâu mất rồi
Chỉ lo vui thú cuộc đời
Quốc gia đại sự tạm thời bỏ qua

8.
Bây giờ nói chuyện Triệu Đà
Đêm ngày mong ngóng đã ba tháng trời
Trong lòng sốt ruột lắm rồi
Cái thằng quỷ ấy tiêu đời xứ Nam?
Bèn cho quân lính dò thăm
Mới hay Trọng Thủy quanh năm giải sầu
Thế là mặt ủ mày chau
Vội cho sứ giả mau mau nhắn rằng:
“Tiền tao còn để nhà băng
Mày mà quên việc đừng màng nửa xu”
Trọng Thủy vội tỉnh cơn ngu
Liếc nhìn sứ giả gật gù cho đi
Đêm nằm tính kế chi li
Ba mươi sáu chước, chước gì là hay?
Nửa đêm đương lúc canh hai
Chàng ta bật dậy vỗ tay vui mừng
Ôi chao kế tuyệt quá chừng
Phen này nỏ quý về cùng với ta
Bèn vờ hôn hít vợ già
“Mỵ Châu em hỡi sao mà yêu ghê”
Tay trên tay dưới mân mê
Bao lời mật ngọt nói kề bên tai:
“Cha nàng quả thật là hay
Hàng ngàn quân lính nửa ngày diệt xong
Ta đây tuy phận làm chồng
Thế mà xấu hổ vì không biết gì”
Mỵ Châu hạ giọng thầm thì:
“Hóa ra chàng chẳng biết chi hả chàng?
Cha em được lão Rùa Vàng
Tặng cho cái nỏ bắn ngàn vạn quân
Thương chồng em chẳng ngại ngần
Cho xem để khỏi phân vân đêm ngày”
Nói rồi lấy nỏ trao tay
Trọng Thủy vội vã xem ngay kỹ càng
Xem xong ghi nhớ rõ ràng
Rồi đem nỏ quý trả nàng Mỵ Châu
Xưa nay nổi tiếng toàn cầu
Chính là hàng giả xứ Tàu quê ta
Tin bay về đến Triệu Đà
Vua cho làm nỏ như là đồ gin
Rồi cho người đến bắn tin:
“Coi ngày nào tốt, tráo liền cho ta”.

9.
Một ngày xuân đẹp tháng ba
Thầy bói gieo quẻ bảo là dịp may
Trọng Thủy quyết định ra tay
Tặng vợ một chiếc vòng tay giả vàng:
“Hôm nay ta chúc mừng nàng
Nhân ngày phụ nữ trên toàn năm châu
Chúng ta nghĩa nặng tình sâu
Mong rằng chẳng phải giấu nhau điều gì”
Nói rồi tủm tỉm mím chi
Âu yếm ôm vợ thầm thì bên tai:
“Nhớ chăng đêm ấy tháng hai
Nàng cho xem nỏ của ngài Kim Quy?
Dạo này chinh chiến biên thùy
Cho ta xem lại phòng khi giặc vào
Vua cha tuổi cũng đã cao
Ta là phận rể làm sao đành lòng?”
Nghe lời hiếu thảo của chồng
Mỵ Châu te tái vào trong lấy đồ
Ôi chao gái lớn mà tồ
Nghe lời đường mật là ngơ cả người
Trọng Thủy giả bộ tươi cười
Phất tay áo rộng khoảng mười mấy inch
Vờ nâng nỏ quý giữ gìn
Rồi nhanh tay tráo như phim xứ Tàu
Lại còn giả vuốt ve Châu:
“Mai này lưu lạc biết đâu mà tìm?”
Nhìn phương trời thẳm cánh chim
Mỵ Châu bất giác trong tim nghẹn ngào
Sai người vác một cái bao
Trong đựng chiếc áo năm nào vua ban
“Lông ngỗng trắng xóa mịn màng
Em sẽ rải khắp nẻo đàng em qua
Mai này thất lạc phương xa
Cứ theo dấu ấy để mà tìm em”
Thấy Châu nước mắt lèm nhèm
Trọng Thủy chiều chuộng một đêm lấy lòng
Sáng mai biến mất ông chồng
Mỵ Châu kiểm thấy áo lông vẫn còn
Trong bụng khấp khởi mừng rơn
Hehe lão ấy chẳng khôn tí nào.

10.
Thương thay một cánh hoa đào
Nhan sắc, của cải bị xào cả hai
Vậy mà chẳng biết, chẳng hay
Vẫn nhớ Trọng Thủy, đêm ngày mong tin
Thủy từ khi nhận đống tiền
Sống đời vương giả như tiên bên Tàu
Kinh doanh càng lúc càng giàu
Chẳng còn biết có Mỵ Châu trên đời
Trong tay có nỏ quý rồi
Triệu Đà quyết chí đánh bồi một phen
Tung tin đồn nhảm rối ren
Làm tăng giá gạo một đêm đầu hè
Khắp thành thị đến thôn quê
Toàn nghe thấy tiếng não nề thở than
Thị trường nhà đất đóng băng
Chứng khoán rớt giá, vàng tăng ngất trời
Xăng lên gấp mấy lần rồi
Lại thêm lạm phát khiến đời thêm lo
Triệu Đà chớp lấy thời cơ
Lệnh cho quân lính bất ngờ tiến công
Dương Vương vẫn uống rượu nồng
Liếc nhìn quân giặc coi không ra gì:
“Lũ này nào có biết chi
Hàng ngàn binh sĩ sao bì nỏ ta?”
Mỵ Châu cũng nghĩ như cha
Ngày đêm yến tiệc hát ca vui đùa

Một đêm trời nổi gió mưa
Cao Lỗ yết kiến báo vua tin buồn:
“Giặc vào như thác tràn tuôn
Bây giờ thắng thế chiếm luôn cổng thành”
Dương Vương cười khẩy truyền nhanh
Mau mau lấy nỏ tung hoành cho ta
Cung tên một phát bắt ra
Tưởng rằng như trước diệt ba vạn người
Ngờ đâu cung đứt tên rơi
Bên kia chiến lũy giặc cười ầm lên
Dương Vương xem nỏ xem tên
Phát hiện hàng giả, bắt đền Kim Quy:
“Nỏ này là nỏ vứt đi
Chưa dùng đã hỏng, bắn gì nữa đây?
Đổi ta cái nỏ khác ngay
Không ta kiện lão trắng tay bây giờ!”
Kim Quy vẫn cứ nhởn nhơ
Nằm phơi nắng ở góc hồ, xỉa răng
“Nỏ này cho đã hai năm
Bây giờ hết hạn bảo hành còn đâu
Ngồi chờ tòa xử cũng lâu
Nếu mà thua kiện còn đau muôn phần”

11.
Dương Vương chưa hết bần thần
Triệu Đà đã lệnh cho quân kéo vào
Nỏ thần dương bắn ào ào
Khiến cho người ngựa ngã nhào lên nhau
Vua cho truyền gọi Mỹ Châu
Cha con phi ngựa mau mau lên đường
Mỵ Châu còn nỗi vấn vương
Nhớ lời hẹn ước yêu thương cùng chồng
Thế nên hôm ấy oi nồng
Nàng ta vẫn lấy áo lông mặc vào
Lại còn nước mắt nghẹn ngào
Xách theo cái thẻ trừ hao hết tiền
Vua nhìn con gái thấy phiền
Con này ăn mặc như điên thế này?
Bên trong là áo hai dây
Dưới mặc váy ngắn chấm ngay giữa đùi
Ngoài khoác lông ngỗng trắng tươi
Trưa hè tháng sáu tiết trời nắng chang
Nhưng vì lúc ấy vội vàng
Cha con lên ngựa tìm đàng chạy mau
Thương thay công chúa Mỵ Châu
Vì tình nên nỗi cái đầu u mê
Tay cầm vạt áo mân mê
Rứt lông làm dấu đường về xa xôi
Đằng sau giặc đuổi đến nơi
Nhà vua chạy đến biển khơi cùng đường
Một đời lẫm liệt Dương Vương
Mà ra thân phận thảm thương thế này
Nhà vua đang lúc đắng cay
Bèn rút điện thoại gọi ngay Rùa vàng
Sự đời sao quá phũ phàng
Lão ta đổ tội cho nàng Mỵ Châu
Vua quay nhìn lại đằng sau
Hiểu ra sự việc, chém đầu con luôn
Máu đào như thác tràn tuôn
Xót thay một đóa quỳnh hương chết rồi.

12.
Trọng Thủy phi ngựa đến nơi
Thấy vua nhảy xuống biển khơi trầm mình
Mỵ Châu nằm chết lặng thinh
Động lòng nghĩ đến chút tình năm xưa
Thương nàng vướng phải quả lừa
Thủy ngồi khóc lóc như mưa rồi về
Ngang qua cái chỗ bờ đê
Có một cái giếng nằm kề đường đi
Sẩy chân ngã xuống tức thì
Người đời cứ tưởng chết vì thương Châu
Bèn đồn đến tận ngày sau:
Con trai nuốt giọt máu đào chảy ra
Kết tinh thành chút ngọc ngà
Đem làm trang sức quả là đẹp sang
Ngọc này rửa nước giếng làng
(Chính là cái chỗ Thủy đang trầm mình)
Sắc càng thêm sáng thêm xinh
Thế là thêu dệt mối tình Thủy - Châu.


11.2008
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét