Đông hoài niệm

Đã mấy năm rồi không thấy mùa đông
Một buổi sớm, gió tràn qua khe cửa
Một thoáng rưng rưng trôi vào miền nhớ
Nghe con tim khắc khoải gọi mùa về.

Nơi góc trời đêm lạnh giá lê thê
Vẫn lấp lánh một vì sao không tắt
Nhớ làm sao bàn tay anh siết chặt
Ngỡ trong lòng ấp ủ cả mùa đông.

Không thể quên ngày gió lên biển động
Tay trong tay, nghe lửa nổi bập bùng
Đông không lạnh vì tim em rất nóng
Cháy tình yêu trong đôi mắt anh.

Em sẽ còn gì khi xa cách mùa đông
Chỉ còn chút mênh mang hoài niệm vỡ?
Không, vẫn là anh nắm bàn tay em bé nhỏ
Nghe bồi hồi như một thoáng sen thơm.

Đông đã xa rồi, xin em đừng khóc
Nhớ đêm đêm nghe tiếng gió thầm thì
Em vẫn ấm trong tay anh hạnh phúc
Cho dẫu Sài Gòn không có mùa đông.

(Tặng anh với những mùa đông kỷ niệm, 22/11/2007)
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét