Sài Gòn - báo

Sài Gòn phố trong tôi còn là một Sài Gòn – báo.

Hình ảnh “Sài Gòn – báo” đầu tiên đập vào mắt tôi là cảnh cô bé bán báo kiêm làm giao liên trong phim “Biệt động Sài Gòn” với tiếng rao lanh lảnh. Quả thực, ngày xưa tôi chỉ thấy những chuyện như thế trên phim, trên sách, chứ tôi không gặp những người bán báo dạo giữa đời thường. Tôi cũng thích đọc báo từ nhỏ, nhưng ngoài những thứ báo gia đình đặt mang đến tận nhà, thì tôi phải ra Bưu điện hoặc các hiệu sách nhỏ để mua báo về đọc. Sau này thành phố nơi tôi ở có nhiều sạp báo hơn, nhưng cũng không thể sánh được với sự “đậm đặc” và đa dạng của Sài Gòn. Đi những thành phố khác cũng vậy, kể cả Hà Nội, để tìm một nơi bán báo thật gần, thật tiện trên các nẻo đường quả là không dễ chút nào.
 
 
Vậy mà khi vào Sài Gòn, đâu đâu tôi cũng thấy báo.

Tìm mua báo ở Sài Gòn thật đơn giản, hầu như mỗi con đường đều có vài ba sạp báo bán đủ loại từ nhật báo đến tạp chí, báo lá cải hay báo chính luận… Thậm chí trong nhiều con hẻm nhỏ, báo cũng hiện diện để làm phong phú thêm đời sống tinh thần của người dân lao động. Nói đến đọc báo, người ta thường nghĩ đến thói quen của thành phần trí thức, nhưng ở Sài Gòn, tất cả mọi người dân dù ở tầng lớp nào hầu như đều có thói quen này, và sự khác biệt có chăng chỉ nằm ở loại báo họ đọc mà thôi.

Văn hóa đọc báo của Sài Gòn thể hiện rõ nhất vào buổi sáng.

Buổi sáng là lúc các tờ nhật báo được tung ra đồng loạt, và người ta đón lấy những tờ báo nóng hôi hổi, bán tán râm ran bên các bàn ăn. Cũng vì người dân Sài Gòn quen đọc báo khi ăn sáng hoặc uống café vỉa hè mà đã một thời tôi lượm lặt được không biết bao nhiêu tin tức chỉ bằng cách dỏng tai lên nghe họ nói. Tôi cũng cảm thấy lòng vui vui khi bắt gặp những hình ảnh rất đời thường liên quan đến báo: những người đàn ông ngồi uống café trên vỉa hè nhạt nắng với tờ báo trải rộng che khuất cả gương mặt của mình, những người khách đợi sửa xe đọc báo không chỉ để giết thời gian mà còn tranh thủ lấy thông tin dù nó đã khá nhàu nhĩ qua các bàn tay, những bác xe ôm chăm chú đọc báo khi đang ngồi đợi khách (tôi còn để ý thấy giới xe ôm rất nghiện đọc báo Công An), những cụ già đọc báo trên ghế đá công viên, những cậu thanh niên thắng xe rất vội bên sạp báo để mua lấy một vài tờ rồi tất tả phóng đi, và ngay cả những chị bán báo cũng tranh thủ tận hưởng “món hàng” của mình khi vắng khách, với đầy đủ nón, găng tay, khẩu trang che kín mít cả người, chỉ trừ mỗi… hai con mắt để đọc báo.

Báo luôn hiện diện giữa lòng thành phố và báo trở thành “một phần tất yếu của cuộc sống” đối với người dân Sài Gòn.

Tôi cũng là một người khá bận rộn, nhưng tôi không chối bỏ cái thú vui thỉnh thoảng ghé sạp báo mua vài tờ về đọc, để lắng nghe những âm thanh tất bật của cuộc sống, để nhìn thấy những cảnh sinh hoạt rất đời thường, chứ không chỉ là đưa tay với lấy chồng báo và tạp chí ở cô lễ tân rồi ôm về phòng làm việc, hay cúi nhặt những tờ báo được thảy qua khe cửa một cách vô tình.
 
7.2009
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét