Khi những hạt nắng khốc khô ... đỏ mắt đợi giao mùa . Những chiếc lá trên cành cong queo vì cháy nám Cả mảng lớn không gian oi nồng và ngột ngạt Thì chiều - sáng ...hoặc ban trưa một chút gió vẫn chưa vừa ...
Nhưng ... khi từng góc phố ... con đường khao khát đợi mưa Thì trên một góc nhỏ mái hiên nhà đang đóng kín cửa kia ... Đêm nguyện cầu điều ngược lại . Trong khoảng ánh sáng cố giãn ra từ ánh đèn đường vàng vọt cháy Chỉ cần một ít gió nhẹ lùa ... giấc ngủ đã bình yên .
Rồi ... Khi những giọt nước mát buông mình tưới mùa hạ ướt nhem Thì từ trong bóng tối xanh xao ... Lóp ngóp đống chăn mền - lạnh ngắt đôi vai ... Có những chiếc bóng gầy gò đang cố thu mình thật gọn Có những cặp mắt quầng thâm sau một đêm dài thức trọn ... Che chắn nỗi buồn ... Buông thỏng hơn thua ...
Và khi ngoài kia ...những đám ruộng xanh non đơm trĩu hạt ... hẹn cho mùa ... Thì những đám mây xám trên cao sẽ đổ tràn niềm hoan hỉ Nhưng mấy ai biết được từ phía bên trái của cuộc đời vẫn còn điều nghịch lý . Rằng lại có những con người luôn dè dặt thì thầm cho một điều ước : " Giá đừng mưa ...!? "
0 nhận xét:
Đăng nhận xét