Huy Cận Đông Hà
Ta về bên biển đơn côi
Nghe hờn sóng vổ như lời tình đau
Sóng xô ngàn vạn giọt sầu
Dáng xưa thuở ấy về đâu góc trời
Nhớ quay quắt một dáng người
Từ trong tiền kiếp rã rời tìm nhau
Buốt trong lòng một nỗi đau
Người xưa mù mịt , lệ sầu rớt rơi
Hồn mênh mang cõi xa vời
Biển dào dạt những ru hời xuyến xao
Biết người còn mộng duyên trao
Hay trong hoang vắng chừ lao đao rồi
Dòng yêu thương đã phai phôi
Buồng tim rệu rã hồn trôi phương nào
Giờ còn chỉ một xanh xao
Để nghe hoang vắng hanh hao phận người
Đến và đi của một thời
Trang tình thơ khép đã vời vợi xa
Ai mang nỗi nhớ hôm qua?
Ai chưng hiu hắt để hoa úa gầy
Dư âm vọng mãi nơi này
Thả bay sầu mộng cho ngày nắng mơ
Bước về có phải vương tơ
Cho bờ môi đó nương nhờ lã lơi
Tình đi để lại chơi vơi
Cô liêu trống vắng nữa đời trong ta
Dáng xưa giờ đã phôi pha
Tim gầy sẽ mãi cách xa tim gầy
Mênh mông tháng thênh thang ngày
Cuộc tình vụn vỡ ta say phạc phờ
Người đi năm tháng hững hờ
Ta nghe tình phụ lững lờ thiên thu...
HCĐH
0 nhận xét:
Đăng nhận xét