chu vương miện
ngày sẽ hết
đêm đã dứt ngày lù lù đến
tôi nằm lỳ nằm vạ chả ra đi
ôi cõi tạm trần gian trừu với mến
để nơi này mọc gốc một cây si
tôi cao nhòng bởi chung quanh là đất
vừa khẳng khiu bằng hơi ấm của trời
chó và mèo bạn cùng tôi thân thiết
núi và đồi ở đó vẫy tay tôi
đêm sẽ hết mặt trời mây cùng nhịp
ngày sẽ tàn đêm ngợp ánh lửa hồng
kìa vó ngựa thồ qua song cửa
chết bao lâu? chết được bao lần?
thân võng nằm hồn tôi tầm gửi
rừng hỗn mang lại tựa như gần
tôi chả khác chi loài thủy thảo
thiếu trái tim quên phứt những hoài mong
bao tham vọng dầu hồn tôi khép cửa
ngập đớn đau dầy mãi ỏ câu thơ
những lệ nến rơi trên đầu cửa sổ
môi vàng khô cùng con quạ bơ vơ
cvm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét