RU TÌNH VÀO THIÊN THU - thơ Trầm Mặc


Tác giả Trầm Mặc










Trầm Mặc
(NTB)


Ru Tình Vào Thiên Thu

Rưng rưng giọt nhớ giọt sầu
Nghe mưa rả rích biết đâu cội nguồn
Dặm về nghe nhạn kêu sương
Trập trùng nỗi nhớ, đọng buồn hoen mi
Thu về Hạ cũng vội đi
Bâng khuâng xao xuyến, biệt ly tháng ngày
Xin cho giữ trọn kiếp này
Xin cho tình mộng thương vay biết còn
Xin cho cuộc sống vuông tròn
Quên đi ngày tháng mỏi mòn đợi nhau
Mượn câu lục bát ru đau
À ơi! Ru mãi tình sầu thiên thu



Con Đường Nhớ

Rồi một ngày đi qua con đường nhớ...

Lòng bồi hồi tìm lại dấu chân xa
Bên triền sông ta cùng ai đếm bước
Sóng dịu dàng phổ mãi khúc nhạc thương...
Trưa nhạt nắng mây xanh trôi nhè nhẹ
Ta trải lòng ríu rít chuyện trăm năm
Anh nghe không tiếng tơ lòng khắc khoải
Nhắc nhau rằng sỏi đá cũng có nhau
Những lúc mưa đi ngang qua đường cũ
Anh có vào quán nhỏ góc phố xưa
Xa xôi lắm mà nghe lòng ấm mãi ....
Phố thị buồn sao kể hết anh ơi!
Nếu đi ngang, xin đừng quên anh nhé!
Khúc "Mưa chiều", em vẫn mãi ru mưa
Anh có qua xin dừng chân trầm tưởng​
Đây con đường nhớ mãi tháng ngày trôi

TM (NTB)

21/72015
Vỹ Dạ Huế




              
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét