MƯỜI LĂM NĂM ĐI DẠY - thơ Bình Địa Mộc





mười lăm năm đi dạy

cỏ ven đường chẳng chịu tàn
cứ xanh như thể gái đang xuân thì
rộn ràng mỗi bước em đi
mỗi mai lên cũng như khi chiều về

ngày mưa thì rất dầm dề
nghe chừng rất lạnh và tê tái tái lòng
nước như con nợ lòng vòng
cuốn theo em ngược lên dòng thời gian

mưa qua rồi nắng ngập tràn
bụi ven đường bắt đầu bàng bạc bay
từng làn gió cũng loay hoay
cũng mang theo ít nhiều ngày hanh hao


mười lăm năm tưởng chiêm bao
tưởng như vừa mới hôm nào, hôm qua
cúc ven đường nở ngàn hoa
phấn son em cũng nhạt nhòa từ lâu

mười lăm năm tưởng đẩu đâu
mới vừa đây đã bên cầu chơi vơi
học trò lũ lượt xa khơi
còn em vẫn một mình bơi sông chiều …

Quảng Nam, 6.2025

Bình Địa Mộc
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét