VẠT NẮNG NGHIÊNG NGHIÊNG - thơ Đan Thụy


Đan Thụy


VẠT NẮNG NGHIÊNG NGHIÊNG
Đan Thuỵ


Người đàn bà
ôm bờ dĩ vãng
Và những đóa cô đơn
Từng ngọn gió mơn man
Đong đưa làm tóc rối
Giọt nắng úa vàng
tê cứng giấc mơ


Người đàn bà
ôm nhành hoa tím tội tình
gánh trên đôi vai
chuỗi ngày khúc khuỷ...
Vạt nắng nghiêng nghiêng
người không nhận ra bóng mình
Đang dong ruổi
giữa khoảng trời chông chênh


Ai tung lưới...
sợi tơ mềm ảo ảnh
Trói buộc bóng hình
Một thoáng... mong manh
Ngả chiều rơi
tiếng chim gọi nhau về tổ
Đợi chờ gì...!?
vấn vít bóng hoàng hôn



ĐT
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét