Nam Cát Tiên mùa nước nổi

Người ta đi rừng vào mùa khô, còn tôi lại đi vào mùa mưa.

Mùa mưa - cũng đồng nghĩa với việc vắt và muỗi nhiều không đếm xuể - mà vắt và muỗi Nam Cát Tiên có thể nói là "khét tiếng" cả xứ Nam này. Nhiều người vì thế mà ngại đi rừng mùa mưa, đành bỏ qua cái đẹp lãng đãng khói sương của Nam Cát Tiên mùa nước nổi và con đường rừng ngập tràn cánh bướm chấp chới bên những mảng xanh đọng nước long lanh.

Bàu Sấu, rừng Nam Cát Tiên

Tôi vốn sợ vắt, nhưng nỗi sợ hãi đó không át nổi niềm đam mê khám phá rừng xanh, bởi tôi đã từng đi Bạch Mã một lần và ngất ngây trước cảnh đẹp ở nơi ấy. Cũng chính vì sợ quá mà lần này đi Nam Cát Tiên, tôi phòng bị rất kỹ: bôi thuốc chống vắt dày đặc khắp giày, vớ và chân; mặc quần jeans xắn cao; bước chân băng rừng thoăn thoắt không hề ngừng lại dù mệt tới đâu. Nhờ đó mà dù đi rừng mùa mưa, vắt nằm la liệt dưới chân, tôi vẫn không "hiến máu" cho bất kỳ con vắt nào cả lượt đi lẫn lượt về.

Nam Cát Tiên được ngăn cách với "thế giới bên ngoài" bằng một con sông chảy xiết có màu nước sẫm phù sa. Chúng tôi phải đi cano qua sông, ra đến giữa sông nhìn lại thấy làn mây trắng bay giữa hàng cây soi bóng nước - dẫu là thứ nước rất đục - lòng vẫn có cảm giác lâng lâng khó tả.

Sông Đồng Nai

Vì đã quyết định ngủ trong bàu Sấu để tìm chút cảm giác mạnh chứ không ở lại bìa rừng, nên chúng tôi lên đường ngay để thám hiểm trung tâm rừng Nam Cát Tiên. Trước hết là 10km xuyên rừng trên chiếc xe jeep mui trần, phải nói là cực kỳ thú vị với những cung bậc cảm xúc trái ngược. Bác tài cho xe lao ào ào, mỗi lần băng qua vũng nước hay con suối nhỏ là nước tóe lên trắng xóa. Tôi ngồi ngoài nên thỉnh thoảng phải nghiêng đầu tránh những cành cây chìa ra quẹt vào. Khí rừng mát lạnh, cây rợp bốn bề, nhưng ngẩng đầu lên vẫn thấy khoảng trời xanh bồng bềnh mây trắng xuyên qua vòm lá. Hai bên đường rừng là hàng ngàn cánh bướm bay chấp chới. Sở dĩ bướm nhiều như vậy vì bây giờ đúng là mùa mưa - mùa bướm sinh sôi nảy nở.

Trong rừng

Kết thúc 10km băng rừng trên xe, chúng tôi đến con đường mòn trong rừng rậm dẫn vào bàu Sấu. Ở đây đương nhiên phải đi bộ, và nỗi ám ảnh về vắt bắt đầu. Những con vắt bé tí nhưng nổi tiếng là "dũng sĩ hút máu" của rừng xanh, đánh hơi người rất nhanh và bám rất dai. Nhớ lời dặn của bác tài vốn nhiều kinh nghiệm đi rừng, tôi nhấc từng bước thật cao và bước nhanh, dứt khoát, mắt nhìn chăm chăm xuống đất để thỉnh thoảng lại thấy vài em vắt bám trên lá mục "vẫy chào thân thiện". Đi bộ 5km trong rừng quả là không hề đơn giản, nhưng vì cảnh giác cao độ mà tôi không hề thấy mệt. Rừng mát rượi, yên tĩnh. Thỉnh thoảng có chú chim hay gà rừng phóng vụt qua. Thỉnh thoảng lại nghe những âm thanh giống như heo rừng thở, tạo ra cảm giác căng thẳng kỳ thú. Tôi khoác balô sau lưng, đeo máy ảnh trước ngực, thấy cảnh nào đẹp là vừa đi vừa chụp.

Mãi rồi cũng đến cây cầu gỗ báo hiệu đã qua chặng đường 4,5km và không còn xa bàu Sấu. Đến đây thì không còn sợ vắt nữa, tôi tháo ba lô và bắt đầu nhí nhảnh chụp hình. Đi rừng hẳn nhiên phải phờ phạc và kém sắc rồi, nhưng nụ cười vẫn còn tươi lắm.

Chúng tôi đi qua rừng cây bằng lăng. Những chùm bằng lăng tím thơ mộng ngả mình trên mặt nước như một điểm nhấn lãng mạn cho cái nơi hoang vắng này. Bàu Sấu hiện ra với vẻ mênh mang của mùa nước nổi. Anh kiểm lâm cho biết vào mùa khô, bờ nước xa tít đằng kia và nơi đây là bãi cỏ xanh. Mùa mưa, nước tràn lênh láng đến chân nhà sàn. Chúng tôi đi trên những "con đường gỗ", dưới chân là nước mênh mông với loài sinh vật không mấy hiền lành: cá sấu.
 
Chiều tím giữa rừng hoa
Lãng mạn ráng chiều vàng

Bàu Sấu là khu trung tâm rừng Nam Cát Tiên - một hồ nước ngọt chứa đầy cá sấu. Ban ngày, chúng tôi không thấy cá sấu nhiều, có chăng chỉ vài ba con lượn lờ ở gần bờ. Cũng vì vậy mà mấy bạn trẻ trong đoàn táo bạo lấy thuyền chèo ra giữa bàu chơi, mặc cho mây đen sầm sập kéo tới báo hiệu cơn mưa chiều.

Bàu Sấu là nơi cực kỳ nhạy cảm với những khoảnh khắc dịu dàng và nổi loạn của thiên nhiên, nên dẫu khi bầu trời đầy mây đen vần vũ hay vàng ánh hoàng hôn, bàu Sấu vẫn mênh mang một vẻ đẹp lạ lùng khó tả: những ngọn lau vươn mình trên mặt nước, trên trời hoa đổ xuống bâng khuâng, chiếc thuyền rẽ nước đi giữa chiều xám lạnh rồi từng đàn chim bay qua mảng trời vàng. Đến đêm, đom đóm chập chờn bay ra lung linh trên mặt nước; và cá sấu bắt đầu thức giấc, mắt đỏ như đèn pin. Lúc này chúng tôi rọi đèn xem mới thấy cá sấu nổi la liệt, khiến cũng kẻ to gan lúc chiều lạnh cả gáy. Đêm rừng hoang vắng và lành lạnh, tiếng côn trùng rả rích thật buồn, muỗi thì bay từng đàn đến mức chẳng còn dám nói chuyện vì sợ chui vào miệng.
 
Hoa lau
Chim bay mải miết trong chiều hoàng hôn


Cá sấu đêm

Và buổi sáng, chợt ngỡ ngàng vì một vẻ đẹp "sương khói mờ nhân ảnh". Bình minh lên cùng màn sương mờ ảo giăng trên bàu Sấu, và không gian buổi mai mát lạnh như một giọt sương. Nam Cát Tiên giờ đây không còn vẻ hoang vắng rùng rợn, mà nên thơ lạ lùng. Một chút luyến tiếc chợt níu kéo những bước chân sắp giã từ, nhưng vì đã hẹn bác tài đón ở ngoài nên không thể chần chừ nán lại. Lại tiếp tục 5km đi bộ, 10km trên xe jeep mui trần, sau đó chúng tôi còn đi cano trên sông đến đảo Tiên khám phá thác rừng.

Lãng đãng sương giăng

Chân thành mà nói, Nam Cát Tiên không có nhiều cảnh đẹp như Bạch Mã, cũng không kỳ ảo với những làn mây trắng sóng sánh như kem quyện giữa những bước chân, nhưng Nam Cát Tiên mùa nước nổi vẫn có cái hay riêng của đất rừng phương Nam. Biết diễn tả thế nào nhỉ - có lẽ đó là "cảm xúc dữ dội kỳ thú".

2.10.2009
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét