HỒI THỨ CHÍN
Vượt Mã Pí Lèng đệ nhất hùng quan
Ngắm sông Nho Quế dưới sâu ngàn trượng
Từ Khau Vai quay ra xe cũng vẫn chạy khá chậm nên ý định dừng lại cho MH thử độ vững chãi của bức tường đá xung quanh nhà người Mèo cũng như chụp ảnh toàn cảnh TT Mèo Vạc, chụp ảnh tượng đài Cụ Hồ… đành phải hủy bỏ thế mà quay ra đến thị trấn cũng đã gần trưa. Lao vào giữa thị trấn, cạnh chỗ hòn “giả sơn thật” chúng tôi bắt vào con đường mang tên “HẠNH PHÚC” và hối hả lên đường. Ngay khi ra khỏi thị trấn đã là bắt đầu của đèo Mã- Pí- Lèng.
Mã- Pí- Lèng- một trong “tứ đại đèo” của miền Bắc VN (ba cái kia là Pha Đin, Ô Quy Hồ và Khau Phạ). Ba con đèo kia tôi đều đã đi qua 1- 2 lần, còn Mã- Pí- Lèng thì đây mới là lần đầu nên cũng háo hức lắm. Thông tin về con đèo này và con đường Hạnh Phúc thì Wiki đã cung cấp rồi, chắc mọi người đều đã biết. Tôi chỉ xin đưa ra một số nhận xét chủ quan của mình thôi. Theo tôi, cái khác biệt cơ bản giữa con đèo này với mấy con đèo kia là Mã Pí Lèng được mở vượt qua một vùng núi đá nên một bên là vực rất sâu, còn một bên là ta- luy dương thì lại rất cao và cả hai ta- luy đều dựng đứng. Có thể gọi đây là một “xuyên sơn đèo” cũng được mà không sợ bị kêu là nói ngoa. Thậm chí có chỗ vách đá chìa hẳn ra đường, chỉ vì được đục thông qua đá và nhờ vào sự vững chắc của đá nên mới không sụp xuống. Cậu lái xe bảo, nếu trời mưa, nước sẽ chảy qua mái đá đó rót vào giữa đường và có khi cả một tảng đá rơi bịch xuống giữa đường- tuy rất hãn hữu. Chính vì vậy trông nó mảnh mai, hiểm trở hơn hẳn mấy con đèo kia và có thể xếp nó vào loại “đệ nhất hùng quan” được.
Song song với đèo Mã Pí Lèng, ở dưới đáy vực sâu nghìn mét của nó- thật lạ lùng lại là một con sông- sông Nho Quế. Có cảm tưởng như một ngọn núi tự nhiên nứt ra làm đôi, nước từ trong lòng núi chảy ra thành con sông ở cái khe nứt đó. Cũng vì là núi đá nên hai bờ sông dựng đứng và cao cả nghìn mét mà không bị sạt lở. Bình thường sông Nho Quế như một dải lụa mềm trong xanh lượn lờ mềm mại nhưng hôm nay sông cũng dềnh lên và đỏ màu phù sa. Lại một lần nữa bái phục trước sự kỳ diệu của bàn tay tạo hóa và cũng hết sức khâm phục ý chí và đôi tay của những người đã mở con đường mang tên HẠNH PHÚC này. Chúng tôi dừng lại ngắm không chán mắt và chụp rất nhiều ảnh. Tuy nhiên, tôi biết rằng không một bức ảnh nào có thể phản ánh chân thực cảnh sắc kỳ thú, sự hiểm trở của đèo Mã Pí Lèng và con sông Nho Quế được. Chẳng biết vì cái gì song cô em nhà thơ TH thì cứ thủ thỉ: “Không hiểu sao em thấy ấn tượng với cái tên Nho Quế này quá. Nó vừa có cái gì đó hiền thục, nhẫn nhịn lại vừa như bị áp bức, oan ức làm sao ấy. Nhưng nói chung là tuyệt đẹp”.
Lên gần đỉnh mã Pí Lèng có một trạm dừng chân nữa. Ở đây có bán một số sản vật địa phương như thuốc nam, đá tự nhiên và rượu ngô v.v… Chỉ có lão chủ quán Thảo Dê là quan tâm tới chuyện xem hàng và mua bán, còn anh em tôi lại lần ra điểm quan sát ở sát mép bờ sông. Đây cũng là một vị trí ngắm cảnh rất đẹp. Lúc quay lên, thấy chum rượu ngô đề là “Hạ thổ 5 năm” tôi mở ra ngửi thử và quyết định mua 1 lít- 50K.
Muốn biết việc sử dụng lít rượu này như thế nào xem hồi sau sẽ rõ.
Mã- Pí- Lèng- một trong “tứ đại đèo” của miền Bắc VN (ba cái kia là Pha Đin, Ô Quy Hồ và Khau Phạ). Ba con đèo kia tôi đều đã đi qua 1- 2 lần, còn Mã- Pí- Lèng thì đây mới là lần đầu nên cũng háo hức lắm. Thông tin về con đèo này và con đường Hạnh Phúc thì Wiki đã cung cấp rồi, chắc mọi người đều đã biết. Tôi chỉ xin đưa ra một số nhận xét chủ quan của mình thôi. Theo tôi, cái khác biệt cơ bản giữa con đèo này với mấy con đèo kia là Mã Pí Lèng được mở vượt qua một vùng núi đá nên một bên là vực rất sâu, còn một bên là ta- luy dương thì lại rất cao và cả hai ta- luy đều dựng đứng. Có thể gọi đây là một “xuyên sơn đèo” cũng được mà không sợ bị kêu là nói ngoa. Thậm chí có chỗ vách đá chìa hẳn ra đường, chỉ vì được đục thông qua đá và nhờ vào sự vững chắc của đá nên mới không sụp xuống. Cậu lái xe bảo, nếu trời mưa, nước sẽ chảy qua mái đá đó rót vào giữa đường và có khi cả một tảng đá rơi bịch xuống giữa đường- tuy rất hãn hữu. Chính vì vậy trông nó mảnh mai, hiểm trở hơn hẳn mấy con đèo kia và có thể xếp nó vào loại “đệ nhất hùng quan” được.
Song song với đèo Mã Pí Lèng, ở dưới đáy vực sâu nghìn mét của nó- thật lạ lùng lại là một con sông- sông Nho Quế. Có cảm tưởng như một ngọn núi tự nhiên nứt ra làm đôi, nước từ trong lòng núi chảy ra thành con sông ở cái khe nứt đó. Cũng vì là núi đá nên hai bờ sông dựng đứng và cao cả nghìn mét mà không bị sạt lở. Bình thường sông Nho Quế như một dải lụa mềm trong xanh lượn lờ mềm mại nhưng hôm nay sông cũng dềnh lên và đỏ màu phù sa. Lại một lần nữa bái phục trước sự kỳ diệu của bàn tay tạo hóa và cũng hết sức khâm phục ý chí và đôi tay của những người đã mở con đường mang tên HẠNH PHÚC này. Chúng tôi dừng lại ngắm không chán mắt và chụp rất nhiều ảnh. Tuy nhiên, tôi biết rằng không một bức ảnh nào có thể phản ánh chân thực cảnh sắc kỳ thú, sự hiểm trở của đèo Mã Pí Lèng và con sông Nho Quế được. Chẳng biết vì cái gì song cô em nhà thơ TH thì cứ thủ thỉ: “Không hiểu sao em thấy ấn tượng với cái tên Nho Quế này quá. Nó vừa có cái gì đó hiền thục, nhẫn nhịn lại vừa như bị áp bức, oan ức làm sao ấy. Nhưng nói chung là tuyệt đẹp”.
Lên gần đỉnh mã Pí Lèng có một trạm dừng chân nữa. Ở đây có bán một số sản vật địa phương như thuốc nam, đá tự nhiên và rượu ngô v.v… Chỉ có lão chủ quán Thảo Dê là quan tâm tới chuyện xem hàng và mua bán, còn anh em tôi lại lần ra điểm quan sát ở sát mép bờ sông. Đây cũng là một vị trí ngắm cảnh rất đẹp. Lúc quay lên, thấy chum rượu ngô đề là “Hạ thổ 5 năm” tôi mở ra ngửi thử và quyết định mua 1 lít- 50K.
Muốn biết việc sử dụng lít rượu này như thế nào xem hồi sau sẽ rõ.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét