PHƯỢT HÀ GIANG GIỮA BÃO DU KÝ

HỒI THỨ TƯ
Cổng Trời chìm lấp trong mây trắng
Núi Đôi nổi bật giữa trời xanh
Sáng 18, trời vẫn tiếp tục mưa. Cả hội trả phòng từ 6 giờ hơn rồi xuống ăn phở. Phở Hà Giang cũng tạm được nhưng hơi đắt: 35K/ bát. Gần 7 giờ thì xe đến. Hỏi lái xe: “Mưa thế này có đi được không?”. Hắn thản nhiên: “Không sao! Cháu đã đi nhiều lần trong trời mưa như thế này rồi”. Nhìn nét mặt tự tin của cậu ta tôi cũng thấy yên tâm hơn. Chúng tôi sơ bộ thống nhất lộ trình và những điểm cần đến. Cậu ta vui vẻ đồng ý. Vậy là lên đường.

Lộ trình chúng tôi vạch ra là: Từ TP Hà Giang đi theo QL4C qua Quản Bạ, lên Đồng Văn, Lũng Cú. Đêm ngủ Đồng Văn. Hôm sau sẽ sang Mèo Vạc, Khau Vai rồi về theo tỉnh lộ 176 qua Yên Minh. Có mặt tại Hà Giang trước buổi tối để đêm 19 về Hà Nội. Có thể nói đó là lộ trình tối ưu, đảm bảo thời gian nhất và cũng đủ để tham quan các điểm cần đến.

Đúng 7 giờ, xe xuất phát. Ra khỏi thành phố trời chỉ còn mưa lất phất. Trông trời đã quang quẻ hơn. Những rặng núi xa sau mưa xanh rì huyền bí càng thêm có sức hấp dẫn. Cả hội hy vọng hôm nay và ngày mai trời sẽ đẹp dần lên. Tô Hà bắt đầu thể hiện giọng oanh vàng với ca khúc “Hà Giang quê hương tôi”. Chắc là lâu không hát bài này nên đôi lúc quên lời song cũng mê ly ra phết. Cô em này học TH Văn nhưng lại ra làm báo. Tuy nhiên hồn thơ thì lai láng lắm. Có nhiều câu thơ đọc rất vào, chẳng hạn: “Chỉ là mưa bóng mây thôi; Mà em ướt áo- rối bời lòng anh…”.

Chạy song song với QL 4C là con sông Miện- một chi lưu của sông Lô. Lưu vực sông này chủ yếu bên TQ. Bên đó chắc cũng mưa to nên nước sông Miện dâng cao gần như tràn bờ, nước đỏ ngầu cuồn cuộn chảy. Vẫn lo nhưng mặc kệ. Guồng đã quay rồi.






Xe chạy chừng 1 giờ thì thấy một cổng chào lừng lững ngang đường vói dòng chữ “Công viên địa chất toàn cầu cao nguyên đá Đồng Văn”. Cả bọn hý hửng: “Đến Đồng Văn rồi” thì cậu lái xe cười: “Còn xa lắm, các cô các chú ạ!”. Nhưng thôi, cứ chụp ảnh cái đã, để có cái mà khoe mẽ- tớ đã đến cao nguyên đá Đồng Văn rồi nhoé!






Tiếp tục đi, một lúc sau thì đến Cổng Trời Quản Bạ. Ấy cũng là định danh của khu vực thôi chứ con đường 4C này không phải vượt qua Cổng Trời cũ. Không có thời gian thì đứng ngắm vậy. may là lúc này trời đã tạnh mưa và hoàn toàn quang đãng. Những ngọn núi phía xa xanh ngắt lấp ló trong mây trắng trông như bức tranh thủy mặc càng hấp dẫn mọi người. Làm vài kiểu ảnh kỷ niệm thôi.





Tầm hơn 1 tiếng tính từ TP Hà Giang, chúng tôi đã đến điểm dừng chân Quản Bạ. Đứng ở đây có thể nhìn thấy toàn cảnh TT Tam Sơn (huyện lỵ của Quản Bạ)- đặc biệt là thắng cảnh Núi Đôi. Về sự tích Núi Đôi này thì có nhiều bản nhưng có lẽ phổ biến nhất là như sau: “Chuyện kể rằng ngày xửa ngày xưa, ở vùng đất này có một chàng trai người Mông đẹp trai có tài thổi đàn môi. Tiếng đàn môi của chàng réo rắt như tiếng suối, ríu rít lảnh lót như tiếng chim rừng, lúc lại sâu lắng, trầm bổng, da diết như tiếng gió giữa đêm khuya cứ bay xa, bay xa mãi. Có một nàng tiên trên thượng giới tên là Hoa Đào xinh đẹp tuyệt trần, da trắng như tuyết, đôi môi như nụ đào xuân chúm chím, hai má ửng hồng như trái đào chín. Một hôm nọ nghe được tiếng đàn môi của chàng đã theo gió trốn xuống trần gian tìm người thổi đàn môi mà phải lòng chàng và đã trốn ở lại vùng đất này. Họ nên vợ nên chồng và sinh được một bé trai vô cùng xinh xắn.

Lúc này Ngọc Hoàng đã phát hiện ra chuyện nàng bỏ trốn xuống trần gian lấy người phàm trần nên vô cùng giận dữ, sai người đi bắt nàng về. Nàng khóc lóc van xin cho nàng được ở lại nuôi con nhưng không ai mủi lòng. Thương chồng một mình nuôi con vất vả, thương con thơ thiếu bầu sữa mẹ, nàng đã bỏ lại đôi nhũ của mình dưới hạ giới cho con bú. Đôi nhũ cứ căng tròn nuôi con nàng ngày càng khôn lớn, sau này đã biến thành hai quả núi dáng hình như bầu vú mẹ, tròn trịa, đều đặn đến lạ thường mà ngày nay vẫn gọi là Núi Đôi hay núi Cô Tiên ở Tam Sơn, Quản Bạ.Tương truyền nhờ dòng sữa của nàng mà vùng đất này có khí hậu vô cùng mát mẻ, các loại hoa trái như Đào, Mận, Lê, Hồng thơm ngon kỳ lạ, rau trái thì luôn xanh tươi, lúa ngô luôn tươi tốt trở thành vùng đất trù phú. Con gái ở đây xinh đẹp có tiếng, hai má lúc nào cùng ửng hồng, mịn màng như trái đào tiên. Và nước mắt của nàng đã biến thành dòng sông Miện xanh ngắt, mơ màng, khảm trôi trên biển đá tai mèo phún sắc, ôm lấy cả rẻo đất phía sau cổng trời huyền thoại”.





Thật là một câu chuyện truyền kỳ tuyệt hay về tình mẫu tử. Còn ảnh của nó thì chắc chúng ta cũng đã từng ngắm trên mạng nhiều rồi song đúng là khi được tận mắt chiêm ngưỡng thắng cảnh này tôi vẫn thấy trong lòng đầy xúc động. Thật là diệu kỳ bàn tay của tạo hóa. Chúng tôi ngắm nghía không chán mắt và bình phẩm đủ thứ chuyện. Cậu lái xe đã tranh thủ tán chuyện làm quen với em gái người Dao ở trung tâm TT Quản bạ. Câu chuyện có vẻ than mật lắm. Nhưng chặng đường phía trước còn dài. Phải tiếp tục đi thôi!







Qua khỏi địa phận Quản Bạ trời đã tạnh hẳn mưa. Bầu trời không còn mây đen vần vũ nữa mà đã quang quẻ hơn. Chân trời dường như cũng đã sáng hơn. Chúng tôi đều khấp khởi mừng thầm và chuyện tiếp tục nổ như ngô rang. Cậu lái xe lém lỉnh cũng đóng góp rất nhiều chuyện vui miền núi. Nhưng cái gì thế kia: phía trước là một đoàn xe dài đang ùn lại. Từ trong cửa sổ xe, những cái đầu thò ra nôn nóng. Bên vệ đường vài người cúi đầu chán nản. Muốn biết có chuyện gì, xem hồi sau sẽ rõ!
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét