PHƯỢT HÀ GIANG GIỮA BÃO DU KÝ

HỒI THỨ HAI

Rời Hà Nội mưa rơi tầm tã
Tới Hà Giang lũ cuồn cuộn dâng.
Nói thì nói vậy song tôi vẫn phải tính toán đến các tình huống có thể xảy ra và biện pháp xử lý bởi vì sau khi tuyên bố cùng đi thì tôi nghiễm nhiên trở thành “trưởng đoàn”. Sở dĩ như vậy là vì mình người Bắc, dù sao cũng coi như người bản xứ, ngoài ra cũng vì thường xuyên đi “phượt” nên các thành viên mặc nhiên coi như vậy. Sếp của tôi ở nhà thì cũng không phản đối gì vì đã biết tình cảm giữa mấy anh em tôi rất vô tư, trong sáng. Nàng chỉ lo mưa lũ thế này thì đi đứng ra sao. Kết luận cuối cùng của nàng là phải đặt an toàn lên hàng đầu. Cái đó thì tôi hoàn toàn nhất trí.

Sau khi nghiên cứu tình hình mọi mặt rồi tôi gọi điện đặt vé xe Hà Nội- Hà Giang chuyến 9.30 và hẹn mọi người đúng 9 giờ sáng 17.9 sẽ gặp nhau ở bến xe Mỹ Đình. Ba anh em nhà hắn vẫn còn ở Chí Linh, tối 16 mới kéo lên nhà thày Thịnh ở Định Công cơ.

Tối 16 bão số 3 đổ bộ vào đất liền nên đêm 16 và sáng sớm 17, Hà Nội mưa tầm tã. Tôi biết nó sẽ còn mưa thêm vài ngày nữa là cái chắc. Vác ba lô lên đi xe bus ra bến xe Mỹ Đình nhưng thực lòng tôi lại mong ra đấy sẽ không thấy ba anh em nhà họ. Hoặc có một cú điện thoại báo hoãn chuyến đi cũng được. Nhưng không! Ba anh em nhà hắn còn đến trước cả tôi. Cả ba trông hý hửng lắm, cứ như địa chủ được mùa vậy. Vẫn cố vớt vát một câu: “Thế nào? Vẫn đi chứ?”. Hai cô em mặt lạnh như băng, thản nhiên: “Đi chứ!”. Vậy là dứt khoát phải đi rồi!








Vì đã đặt vé từ trước nên nhà xe xếp cho 4 anh em ở số ghế 7,8,9,10- tức là 4 ghế tầng 1 cả. Như thế đỡ say hơn. Xe đời mới 3 hàng ghế cho nên tương đối rộng rãi, thoải mái. Ba ghế 7, 8, 9 song song một hang, ghế 10 ở hang sau nên 4 anh em vẫn quây quần bên nhau. Tôi nghĩ bụng: “tha hồ mà tán”. Và đúng vậy! Xe chưa chạy thì các loại chuyện đã nổ như ngô rang. Thì có gì đâu! Bao nhiêu kỷ niệm từ cái thời chân đất, mắt toét ở mảnh đất bán sơn địa Chí Linh được lôi ra thì có mà cả tuần cũng không hết chuyện.




Lần đầu đi tuyến đường này nên tôi cũng muốn ngắm cảnh song bất lực. Mặc dù nằm ở ghế sát thành xe bên phải song tấm kính cạnh xe mờ tịt vì nước mưa chẳng nhìn thấy cái gì ra hồn. Nhô đầu ra giữa lối đi nhìn về phía trước cũng chỉ thấy lướt thướt những dòng nước mưa chảy dài trên mặt kính, gạn mãi cũng chỉ được vài kiểu ảnh. Chán!

Gần đến TP Tuyên Quang, tôi nhìn đồng hồ đã gần 13 giờ. Hỏi nhà xe nghỉ ở đâu thì được bọn hắn cho biết: “Ở Km8, đường dưới”. Đoán rằng Lính Quân y- một cậu bạn vong niên trên FB- chắc cũng đã cơm no, rượu say rồi song vẫn gọi hắn đến trạm nghỉ của xe một chút uống chén rượu cho vui. Chả biết hắn lùng tùng những gì- chắc là phải giải trình với vợ- mà có 30 phút nghỉ thì phút thứ 19 hắn mới đến. Thế nhưng rồi vẫn hết 1 chai 500ml rượu chất lượng cao của quán (Thấy tôi xem xét hơi kỹ chỗ rượu bày bán, chủ quán mới sai thằng nhỏ chạy vào lấy chai này ra và bẩu: “Đây là rượu dành riêng cho lái xe. He…He…!”).

Xe tiếp tục chạy trong chiều mưa rả rích. Gần đến Hà Giang, đường QL 2 chạy cặp sát bờ sông Lô. Nhìn dòng nước đục ngầu cuồn cuộn chảy, tôi lại thấy lo. Hỏi cậu lơ xe: “Nước thế này là cao hay thấp?”. Hắn bẩu: “Khá cao rồi. Nhưng chắc sẽ tiếp tục lên”. Quay sang dọa Tô Hà: “Em nhìn kìa! Nước lũ to lắm”. Ả tỉnh bơ: “Kệ nó! Cứ đến Hà Giang là được”. Quả là sắt đá! Không hổ danh con gái cả chính ủy trung đoàn của 559 ngày xưa.



16.30, xe đến Hà Giang. Trời vẫn mưa. Gọi đại 1 tắc- xi bảo nó chở đến một nhà nghỉ bình dân. Yêu cầu là sạch sẽ, giá cả phải chăng. Bọn này thằng nào chả có mối nên OK ngay. 10 phút sau, 4 anh em đã có mặt tại Nhà nghỉ Tuấn Anh. Trên xe, tên lái tắc- xi đã tranh thủ tiếp thị: “Xe 4 chỗ, tuor 2 ngày 1 đêm giá trọn gói 3,5T”. Tôi cũng tranh thủ khai thác thì biết đường đến các địa điểm du lịch mà mình muốn đến đều đã trải nhựa, xe 4 chỗ đi tốt. Vậy là ổn!
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét