Mấy ngày nay, cộng đồng xã hội nhao nhác vì trang mạng có tên Thông tấn xã vỉa hè (hay còn gọi là anh Ba sàm) bị hack, bị bọn tin tặc khống chế, chiếm đoạt. Thái độ đối với sự kiện này cũng khác nhau, người buồn kẻ vui. Người ta truyền nhau tin buồn với sự lo lắng, tiếc nuối, hy vọng. Không ít kẻ hả hê, đắc chí, được thể dọa dẫm những ai đã từng nghiện món thông tin "không chính thống" này.
Đây không phải lần đầu Ba sàm gặp nạn. Đã mấy lần lao đao, xoay xở chống đỡ cường quyền để tồn tại. Cứ mỗi lần vượt sóng như thế, Ba sàm lại củng cố thêm chỗ đứng vững chắc trong lòng bạn đọc, trong lòng người khao khát thông tin chân thực khách quan. Chả gì hãnh diện hơn khi biết bao người bắt đầu ngày mới bằng việc mở internet để vào Ba sàm "xem hôm nay có gì mới không". Khi hàng trăm tờ báo giấy và trang thông tin điện tử vất vả lắm mới có thêm người đọc thì ở Ba sàm cứ tự nhiên nhi nhiên, người ta chen vai thích cánh ùa vào chẳng khác gì đi hội. Thế nên càng hiểu bất luận chính thống hay không chính thống, nếu cứ đáp ứng được nguyện vọng chính đáng của đông đảo nhân dân thì sẽ được yêu mến, phát triển, chẳng cần hoa hòe hoa sói, núp bóng mượn danh.
Theo lẽ thường tình, có người yêu thì cũng chả thiếu chi kẻ ghét. Ba sàm, nhất là thời điểm này, trong bối cảnh xã hội này, không tránh khỏi quy luật đó. Bi kịch ở chỗ, người yêu chỉ có lòng yêu mến, trân trọng, kính phục, khi Ba sàm gặp nạn không biết làm gì hơn để sẻ chia, giúp đỡ; còn kẻ ghét lại thừa thủ đoạn, dã tâm, mưu ma chước quỷ, sự tàn độc, tiền bạc, sức mạnh... để triệt hạ đối thủ đến cùng. Điều ấy được chứng minh rất rõ trong những ngày qua khi chúng chiếm đoạt được quyền của Ba sàm, đăng lên đó những thứ rác rưởi do chúng chế nặn ra. Đọc cái bài vu vạ Ba sàm và biên tập viên của trang này, ai cũng thừa hiểu bọn tin tặc dù khéo đến mấy cũng vẫn lộ ra cái dã tâm đen tối, hèn hạ. Chúng muốn bắn nhiều mũi tên: chẳng có ai thoát khỏi sự theo dõi của chúng, chúng muốn làm gì cũng được, đừng có ho he, hãy liệu cái thần hồn, chưa đến lượt chúng bay đấy, nhìn gương Ba sàm mà lo cho thân mình...
Tôi chẳng biết liệu rồi Ba sàm có đủ sức vượt qua cái đận dữ dội này không, như những lần trước không. Trong cơn sóng gió phũ phàng, ai người chèo lái vững vàng hỡi ai? Nhưng tôi tin ở Ba sàm, tin ở anh Nguyễn Hữu Vinh. Tôi chưa gặp anh bao giờ nhưng đã lâu có sự mến phục anh. Nhớ một chuyện cũ: lần ấy tôi có được văn bản hiếm, anh Vinh xem trên mạng xong rồi nhắc nhẹ "cẩn thận" khiến tôi rất cám ơn. Tôi cũng từng có nhiều năm dạy học chung với chị Hiếu Thiện chị gái anh. Chị Thiện là người rất thẳng thắn, quyết liệt. Tôi hiểu những người con của bác Nguyễn Hữu Khiếu, một nhà cách mạng được cụ Hồ rất yêu mến, thì khó mà là người xấu được.
Tôi chắc ngay cả những người đánh phá trang Ba sàm, kể cả những vị cấp cao đang nắm quyền ở xứ này, đều có đọc Ba sàm và rút ra từ đó nhiều điều bổ ích, cần thiết cho công cuộc cai trị của mình. Họ biết, họ thừa hiểu Ba sàm rất nguy hiểm cho chính sách ngu dân, cái chính sách mà họ tuyên bố chỉ có ở bọn thực dân phong kiến. Người ta luôn rêu rao sự khai hóa, mở mang dân trí nhưng người ta lại quyết đánh sập trang Ba sàm. Thật không hiểu nổi. Nhưng chả có gì khó hiểu.
Tôi nghĩ trang Ba sàm sẽ không chết. Cao nhân tất hữu cao nhân trị. Có kẻ đủ sức đánh sập Ba sàm thì cũng có người thừa tài trí phục dựng, bảo vệ Ba sàm. Mà ngay cả nếu nó có "chết" như hiện tại đi nữa thì nó cũng sống lâu bền trong lòng đông đảo người dân-bạn đọc đã từng yêu quý nó.
14.3.2013
Nguyễn Thông
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét