Dành cho K17 văn khoa: Cây nhà lá vườn kỷ yếu


Gần giờ nghỉ trưa, đang nhấp nhổm loay hoay tìm chiếc chìa khóa xe máy bỏ lạc chỗ nào thì nghe điện thoại của em Hồng Vân văn phòng "anh ơi, có bưu phẩm của nhà xuất bản Kim Đồng, anh xuống lấy ngay nhé". Mình biết ngay nghĩ ngay đến kẻ thủ phạm đáng yêu gây ra vụ này: Lê Thanh Nga. Chả là y thị được Ban tuyên giáo K17 giao cho nhiệm sự phải tống đạt cuốn kỷ yếu đến các đương sự ở xa (như mình chẳng hạn) đang ngóng cổ chờ. Và hay, chỉ trước đó mươi phút, Thu Thủy gọi tê lê phôn hỏi Thông ơi đã nhận được sách Nga gửi chưa, mình bảo chưa, lòng thầm khấn thị Nga có linh thiêng thì sai khiến bọn bưu điện chuyển mau mau cho em, ai ngờ uy lực của thị ghê thật, có liền. Mình nhờ Thủy nếu điện thoại cho Nga tức thời thì nhớ cho mình ăn theo cám ơn một tiếng. Mà nghĩ Nga cũng chẳng cần ơn huệ bởi xưa nay y thị chỉ chuyên làm điều tốt, đó là chuyện quá đỗi thường tình, với đứa nào cũng thế, đối xử chỉ có tốt trở lên. Không giận ai bao giờ, nói xấu ai bao giờ, tuyền lo toan tháo cởi những bất hòa (mà K17 lại sẵn). Người thế xưa nay hiếm.

Nghe rằng sau khi ra trường, Nga về công tác tại một đơn vị thuộc Trung ương Đoàn đôi năm chi đó, sau chuyển hẳn về Nhà xuất bản Kim Đồng cho đến lúc hưu năm rồi. K17 mình có ba đứa làm xuất bản nổi danh: Nguyễn Thu Hà ngự lên chức Phó giám đốc nhà Phụ Nữ (mà giám đốc là cái Mai Quỳnh Giao khóa 18), Nguyễn Thị Bé một trưởng phòng có uy tín phụ trách mảng sách văn của nhà Giáo Dục, còn Lê Thanh Nga đứa con gái xứ Bần Yên Nhân (cái tên gọi dễ thương nhất trong đám địa danh miền Bắc) mà mình đang nhắc đây đóng đô vững chắc ở Kim Đồng, không biết có làm vương tướng gì nhưng sách nó biên tập, làm bà đỡ thì nhiều lắm. Lại nhớ dạo mấy năm trước, hồi mình và bọ Lập (từng nhiều năm biên tập ở Kim Đồng) trò chuyện với nhau trên Facebook và blog, nghe mình nhắc đến Lê Thanh Nga Kim Đồng, bọ hỏi ông cũng quen Nga à, được học cùng Nga à, gớm nhỉ. Mình hiểu đó là một kiểu khen khi lấy tiêu chuẩn cao ra đặt bên cạnh. Lại chả gớm, bởi được đồng môn với người không chỉ cụ Nguyễn Thắng Vu giám đốc quý mến mà đồng nghiệp cũng thương yêu. Nhớ những lần nhà Kim Đồng đưa sách vào Sài Gòn dự hội chợ sách hằng năm, mình đến chơi gặp các chị Lê Phương Liên, Nguyễn Sông Thao, Tô Hà, Nguyễn Thị Châu Giang, anh Trần Đình Nam... họ nhắc đến Nga với tình mến thương thực sự. Có lần thấy mình mon men thân Sông Thao (con cụ Tô Hoài), Nga đùa dọa cậu là của chung K17 nhớ chửa, không phải của riêng ai, cứ liều liệu cái thần hồn. Kể ra có cảnh báo cũng chả thừa bởi đã mắc vào lưới Sông Thao thì có mà chạy đằng giời (Thao nhỉ, hi hi). Trong đám K17, Nga là số ít những đứa trang bị được cho mình tấm thẻ hội viên Hội Nhà văn Việt Nam từ dạo người ta còn kết nạp khá khắt khe, tuyển lựa kỹ càng chứ không nhôm nhoam tùy tiện như sau này. Số ấy mình đếm trên đầu ngón tay, hình như K17 có Xuân Ba, Nguyễn Sĩ Đại, anh Đỗ Xuân Thanh (đã mất), anh Nguyễn Huy Cờ...

Trước hết phải cám ơn những người đã vác tù và hàng tổng nhận lĩnh trách nhiệm thai nghén và nuôi dưỡng cuốn kỷ yếu, xin kể ra đây: Vũ Lệnh Năng, Lê Tài Thuận, Lê Thanh Nga, Nguyễn Thị Bé, Trần Thị Sánh, Nguyễn Sĩ Đại. Công lớn nhất thuộc về thị Bé và thị Nga. Đã bỏ công mất sức còn chịu nhời ra tiếng vào. Nhưng thôi, xưa nay những người làm từ thiện đều là những vị tâm tính hải hà, chấp nhặt chi điều cỏn con lặt vặt. Của tin gọi một chút này làm ghi, cái "chút này" dày dặn đẹp đẽ tình cảm thế đáng được nâng niu trân trọng lắm lắm.

Suốt trưa nay mình mất cả buổi nghỉ để thưởng thức sơ bộ kỷ yếu. Nhìn chung là thích, quý, thấy xứng đáng với sự công phu của người làm sách, sự chờ đợi của bạn bè. Nhưng với kinh nghiệm của kẻ xưa nay vốn chặt chẽ khó tính trong lĩnh vực chữ nghĩa, mình thấy tiếc khi còn khá nhiều lỗi, mà nếu biên tập kỹ hơn thì tránh được ngay. Ví dụ như tên của các bạn chưa nhất quán (Trần Quốc Vượng-Nguyễn Quốc Vượng, Nguyễn Văn Xuân-Nguyễn Ngọc Xuân, Phạm Xuân Hùng-Nguyễn Xuân Hùng mà thực ra là Phạm Sóng Hùng, Lê Xuân Sang-Nguyễn Xuân Sang...) chỗ thế này chỗ thế khác, hoặc quá trình công tác của Lương Ngọc Bính lại từ 1996 đến 1912 (hồi cu Bính chưa là hạt bụi)... Mà thôi, bỏ qua tất, cái công cái tình mới đáng kể ra, các bạn nhỉ.

4.1.2013
Nguyễn Thông

 Mình được các bạn thương cho 3 bài, đây là trang đăng bài "Cô Thơ"

Còn trang này bài "Thoáng Huế"
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét