Mới 7 giờ sáng, tôi nhận được cuộc điện thoại lạ, dường như từ nơi xa lắm. Tôi a lô giả nhời, mãi sau mới có giọng nghẹn ngào, con đây, Vũ đây, con báo tin cho ba Thông má Phiêu biết má con mất rồi, vừa mất. Má con vào nhà tắm, bị trượt té không ai hay, khi mọi người biết thì đã muộn.
Cuộc điện thoại đến từ nước Úc xa xôi làm tôi bàng hoàng. Vậy là người bạn thân thiết của chúng tôi đã ra đi ở nơi đất khách quê người. Mới gặp hồi tháng 10 còn chuyện trò ríu rít. Bà xã tôi chợt nhớ hôm ấy Châu bảo biết đâu lần gặp này là lần cuối cùng, sau này chả biết có về được không. Một sự linh cảm chăng? Nếu vậy thì cuộc đời đầy những bất ngờ trong sự sắp xếp sẵn. Thương thay.
Người vừa ra đi mà tôi nói ở trên là Nguyễn Thị Châu, vợ của thầy Nguyễn Văn Vy, nguyên giáo viên Văn trường Dự bị đại học Tiền Giang, sau là Dự bị đại học TP Hồ Chí Minh. Vy mất năm 1999 khi mới 47 tuổi. Nay lại đến lượt Châu, người vợ yêu thương tần tảo của Vy, bỏ nơi dương thế để về với chồng. Chả biết có thế giới bên kia không cho hai người sum họp nhưng chúng tôi những người chưa trả hết nợ đời thì buồn biết bao nhiêu.
Thầy Nguyễn Văn Vy là bạn tôi nhiều năm, kể từ khi học đại học Tổng hợp Hà Nội đến mãi về sau này cùng dạy chung trường Dự bị. Vy quê Thủy Nguyên, tôi Kiến Thụy, cùng đất Hải Phòng. Vy khóa 16 ra trường trước tôi 1 năm, đầu năm 1976 đã khăn gói ba lô một mình vào Sài Gòn, năm sau đến lượt tôi, cũng một mình ba lô khăn gói như thế. Mấy chục lứa học sinh dự bị đại học đã gắn bó với chúng tôi, rồi đường đời rẽ nẻo. Vy suốt đời chỉ chuyên chú vào việc dạy học, đến lúc chết vẫn còn cầm giáo án trên tay. Một cơn suyễn bất ngờ kéo đến quật ngã Vy lúc bạn tôi đang chuẩn bị đến trường. Cứu không kịp. Bao nhiêu dự định dở dang ở tuổi 47 tươi trẻ. Sau khi Vy mất, mẹ con Châu đùm bọc nuôi nhau trong cảnh nghèo khó, chật vật. Châu tốt nghiệp Đại học sư phạm TP.HCM khóa 77-81, là giáo viên văn giỏi của trường cấp 3 Nguyễn Thị Minh Khai nhưng những năm đó gia đình bình thường sống còn khó khăn, huống chi đã gẫy cây cột trụ. Cứ cố gắng, cố gắng mãi cũng tàn hơi dù nghị lực và sự đảm đang, sự nhân hậu có thừa. Đến khi không thể trụ được nữa, vả lại cũng không thể nhìn mãi những kỷ vật kỷ niệm đau buồn gợi nhớ đến chồng đến cha, cuối cùng mẹ con Châu đã quyết định rời quê hương sang định cư ở Úc. Mấy năm sau, đám cưới Vũ, con trai lớn của Vy Châu tổ chức ở Sài Gòn, tôi là người thay Vy để nhận những lời chúc mừng của người thân, bạn bè. Dù cách trở xa xôi nhưng hai gia đình chưa bao giờ xa cách. Mỗi lần Châu và các con về lại là niềm vui sum họp. Châu ở bên đó vẫn chăm chỉ cần mẫn đi làm, tự mình sống, tự mình lo cho mình và các con. Cứ ngỡ những buồn đau đã lùi dần vào dĩ vãng, để mấy mẹ con bà cháu hưởng chút lộc đời. Ai ngờ...
Vậy là cả Vy và Châu đã đi rồi. Đi mãi mãi. Cầu mong cho hai bạn tôi linh hồn thanh thản chốn vô biên.
Tôi buồn viết những dòng này cũng là để gửi đến những người bạn, những đồng nghiệp, những học trò của thầy Vy ngày nào, của Châu nữa, cùng thêm lời nguyện cầu cho Châu siêu thoát về cõi Phật.
Khuya 9.1.2013
Nguyễn Thông
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét