Hai mươi năm trước, và những năm trước nữa, vào tầm này, mình từng phân tích cho học sinh trường DBĐH về những bài thơ của cụ Hồ Chí Minh trong tập Ngục trung nhật ký. Bao giờ cũng từ bài mở đầu được cụ viết ở ngoài bìa cuốn sổ con con ấy. Nay sực nhớ lại, và hiểu rằng thơ vẫn chưa phải là lối thoát cho tâm hồn. Làm thơ ư, không được làm; ngâm thơ ư, cấm tiệt! - bà xã mình bảo thế. Nghĩ mà thương thơ, thương mình.
Biên lại đây bài thơ của cụ Hồ, như nương nhờ sự chia sẻ của bậc tiền nhân với thế hệ sau. Con xin cám ơn cụ.
老夫原不愛吟詩
因為囚中無所為
聊借吟詩消永日
且吟且待自由時
Lão phu nguyên bất ái ngâm thi
Nhân vị tù trung vô sở vi
Liêu tá ngâm thi tiêu vĩnh nhật
Thả ngâm thả đãi tự do thì
Bản dịch:
Ngâm thơ ta vốn không ham,
Nhưng vì trong ngục biết làm chi đây
Ngày dài ngâm đợi cho khuây
Vừa ngâm vừa đợi đến ngày tự do.
3.1.2013
Nguyễn Thông
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét