Cứ ngờ ngờ làm sao ấy

Đó là chuyện Việt Nam đã chiến thắng vẻ vang trong cuộc đua quyết liệt để giành quyền đăng cai ASIAD 18 (2019). Thì báo chí truyền thông nước nhà nói thế. Việt Nam đã loại một cách thuyết phục những đối thủ… sừng sỏ, lần đầu tiên đứng ra tổ chức đại hội thể thao quốc tế tầm châu lục. Vinh quang, hãnh diện, niềm vui khó tả lắm.
Nhưng mình cứ ngờ ngờ làm sao ấy. Nếu việc được trao tổ chức ASIAD là miếng mồi ngon, béo bở, đem lại đủ mọi lợi ích thì có nhẽ nào nhiều nước giàu có, đủ tiềm lực lại thờ ơ đến thế. Rốt cuộc chỉ còn lèo tèo vài thằng em dại cắm mặt vào đua. Mà ai đâu, điểm mặt thì có chú Indo, chú Tiểu vương UAE, và xứ ta. Đùng một phát, ta thắng địch thua. Giành cái quyền chi tiền trăm triệu đô để mua vui cũng được một vài trống canh.
Nghe dư luận ì xèo, một số nhà chức việc bảo rằng sao các ông các bà lúc nào cũng chỉ tiền tiền tiền. Đây còn là thể diện quốc gia, là dịp quảng bá Việt Nam ra thế giới, là bắt kịp đà của những nước văn minh; tiền đổ ra xây cái này làm cái kia thì dùng xong nó còn đó chứ mất đi đâu mà rộn; không tranh thủ đứng ra đăng cai bây giờ thì đợi đến mùng thất à; v.v.. và v.v.. Nghe thế thì biết thế nhưng cứ lấn cấn thế nào ấy. Nói theo kiểu các cụ thì nhà nghèo học làm sang, ném tiền qua cửa sổ, chưa giàu đã trọc phú… Điều dễ thấy nhất là cả đống nhà thi đấu và cơ sở vật chất thể thao xây hồi SEA Games 2003 và Asian Indoor Games 3 (2009) còn nằm ườn chình ình cả đống ra đấy, phục vụ đám cưới đám hỏi là chính, có ích gì mấy cho dân sinh đâu. Hằng ngày đi qua cái nhà thi đấu Phú Thọ to vật vã ở Q.11, Sài Gòn chủ yếu chỉ thấy người ta dùng làm nơi tổ chức hội chợ, triển lãm, bán hàng áo ngực Trung Quốc. Ngẫm mà chán. Định đổ ra 180 triệu đô la xây thêm nữa thì dân chúng tha hồ ngắm và thở dài.

Vụ ASIAD này, mình có cảm giác nó từa tựa vụ bình chọn vịnh Hạ Long năm kia (giờ thì tắt lịm, không ai nhắc đến nữa, gợi ra làm chi cho xấu hổ). Có nhẽ những bộ óc thông minh siêu việt của xứ ta lại một lần nữa trúng quả lừa. Mà quả này to hơn nhiều, khó gỡ.

Khó thì khó, nhưng từ nay đến lúc ấy còn dững 7 năm. Hay là vị nào đó có quyền quyết định hãy dũng cảm tuyên bố rằng, thôi, chúng tôi nghĩ lại rồi, chúng tôi không chơi nữa, thiệt hại bao nhiêu chúng tôi xin đền bù. Biết đâu Ban tổ chức hiểu ra và lấy lại quyền vinh dự đó, ấn vào tay chàng khờ Indonesia.

13.11.2012
Nguyễn Thông
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét