Phương tiện truyền thông quốc tế không những cực kỳ nhanh nhạy mà còn dành thời lượng đáng kể đưa tin ông Obama tái đắc cử tổng thống Mỹ. Người đứng đầu của nước đứng đầu thế giới. Sự kiện ấy mà bỏ qua hoặc đưa tin theo kiểu thuần túy xã giao thì khác nào báo chí tự biệt lập ở hòn đảo chơi vơi giữa biển.
Người dân Mỹ đổ ra đường ăn mừng vị tổng thống của mình. Nhìn gương mặt, nghe giọng nói đủ biết người dân tự nguyện mừng. Niềm vui của họ toát ra từ bên trong, không mảy may có dấu hiệu gượng ép từ ngoài. Không có báo cáo. Không tổ chức ca nhạc ngợi ca này nọ. Người dân tự nguyện bộc lộ niềm vui với người đứng đầu đất nước vừa thắng cử.
Ở nước mình, sau những lần bầu cử, người ta cũng tổ chức mừng thắng lợi. Cách ăn mừng tất nhiên là khác Mỹ. Ta có nhiều cách, nhiều kiểu ăn mừng. Tổ chức cho người dân mừng thắng lợi mang tính phong trào, thậm chí nhuốm bệnh thành tích. Tất nhiên những kẻ mua phiếu càng có lý do để ăn mừng. Ăn mừng theo đúng nghĩa đen. Ăn ra ăn. Những bữa tiệc tính bằng hàng trăm tấn thóc. Rồi phong bao phong bì căng phồng ngoại tệ. Bởi kỳ bầu bán cũng là thời vụ đầu tư. Sau bầu bán, thời điểm thu hoạch bắt đầu. Bầu - Bán. Nghĩa của 2 từ đó hoàn toàn khác biệt, nhưng khi đi với nhau (bầu bán) thì chúng hoàn hảo hơn cả cặp đôi hoàn hảo. Dĩ nhiên sự hoàn hảo ấy chỉ hợp với những kẻ đứng về phía đối lập với nhân dân.
Bá Tân
0 nhận xét:
Đăng nhận xét